Vạn Hồng Uy nổi giận: “Ngông cuồng, đây là pháp thân nguyên anh của tôi, hơn nữa còn là pháp thân thần hổ!”
“Thế à? Vậy để tôi cho cậu xem nguyên thần của tôi nhé?”
Anh vừa nói dứt câu, đã có một nguyên thần cao lớn như ánh sáng của mặt trời xuất hiện, sau đó nhìn từ trên cao xuống Vạn Hồng Uy nhỏ bé ở dưới. Nguyên thần này toả ra khí tức thần thánh, mặt ngoài có bùa chú và thần quang. Khí tức của nguyên thần Đế khiến nguyên anh của Vạn Hồng Uy tê dại, không thể nhúc nhích.
Nguyên thần của Ngô Bình thò một ngón tay ra, sau đó chọc nhẹ vào pháp thân của Vạn Hồng Uy.
Uỳnh!
Pháp thân của hắn đã nổ tung, nguyên anh ở trong hét lên rồi run rẩy.
“Không thể nào! Sao nguyên thần có thể mạnh vậy được? Lẽ nào là nguyên thân chí tôn?”
Vạn Hồng Uy như muốn phát điên, nhưng hơn hết là cảm giác sợ hãi vì biết mình song đời rồi.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Vạn Hồng Uy, theo luật của môn phái thì tôi có thể giết cậu vì tội mưu sát đệ tử tinh anh”.
Nguyên anh của Vạn Hồng Uy run bần bật, nó quỳ xuống trong lòng bàn tay của Ngô Bình rồi cầu xin: “Xin Trương sư huynh tha mạng, tôi nhất thời bồng bột, tôi sai rồi”.
Ngô Bình: “Cậu dám ám sát tôi ở đây, chắc hẳn phải có đồng bọn đúng không?”
Lúc này, Vạn Hồng Uy không màng gì nữa mà gọi lớn lên: “Ra đi anh”.
Một miếng ngọc bội trên người Vạn Hồng Uy nổ tung, một pháp thân xông ra, đó là một con cự xà dài cả trăm mét, pháp thân đó nói: “Anh Trương, xin anh nương tay tha cho anh em tôi lần này”.
Ngô Bình: “Anh là đệ tử tinh anh Vạn Hồng Khai đúng không?”
Vạn Hồng Khai: “Đúng”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Hai anh em anh to gan đấy, dám ám sát đệ tử tinh anh!”
Vạn Hồng Khai: “Anh Trương, lúc trước là tôi coi thường anh. Nhưng giờ anh đã thi triển thực lực khiếp người nên tôi sợ lắm rồi, sau này tôi sẽ nghe lời anh tuyệt đối”.
Ngô Bình bóp nát miếng ngọc phù mà La Thiên Tướng cho, ông ta rất coi trọng một đệ tử thiên tài như Ngô Bình, vì thế đã cho anh vài miếng ngọc phù, nếu anh gặp nguy hiểm thì cứ bóp nát nó.
Ngay sau đó, La Thiên Tướng đã xuất hiện. Trông thấy nguyên thần hung hãn của Ngô Bình, La Thiên Tướng cũng hết hồn rồi hỏi: “Đồ nhi, có chuyện gì thế?”
Ngô Bình: “Sư phụ, đệ tử tinh anh Vạn Hồng Khai và cậu Vạn Hồng Uy đây định ám sát đệ tử, vốn đệ tử định giết họ rồi, nhưng thấy họ có thân phận không bình thường nên mới mời sư phụ đến giải quyết”.
La Thiên Tướng nhìn Vạn Hồng Khai rồi gằn giọng hỏi: “Dám mưu sát đệ tử thân truyền của tông chủ, Vạn Hồng Khai, cậu to gan quá nhỉ!”
Nhìn thấy La Thiên Tướng, Vạn Hồng Khai biết to chuyện rồi, gã vội quỳ xuống nói: “Tông chủ, đệ tử nhất thời hồ đồ, xin tông chủ tha tội”.
Trong lúc đó, Vạn Hồng Uy đã lén thi triển một bùa chú, nó sáng lên, sau đó có một người đàn ông trung niên xuất hiện và nói: “Tông chủ, có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy người đàn ông đó, La Thiên Tướng nói: “Đổng Hối Xuyên, đệ tử Vạn Hồng Uy của ông định giết đệ tử của tông chủ, theo luật thì tôi phải xử chết hai đứa nó”.
Đổng Hối Xuyên nổi giận nói: “Hai thằng ngu xuẩn kia, đến truyền nhân của tông chủ mà hai đứa cũng dám hại sao?”