Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình định tháo chiếc nhẫn ra, nhưng dù anh có cố thế nào cũng không được. Một lúc lâu sau, chiếc nhẫn vẫn nằm đó.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Không biết dùng thủ pháp châm cứu có tác dụng không nhỉ?”

Trên cơ thể người có kinh mạch, có thể qua đó khiến cơ co lại. Nhưng cánh tay này đã bị phong ấn nhiều năm, không biết còn tác dụng không nữa?

Nghĩ vậy là Ngô Bình thử luôn, anh cắm kim châm cứu vào, ngón tay ở cánh tay đó lập tức duỗi thẳng.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Cánh tay này vẫn còn sức sống!”, anh liên tục cắm kim vào tiếp, cả năm ngón tay đều buông lỏng, cuối cùng thì cánh tay và con rắn đã tách nhau ra.

Ngô Bình gỡ con rắn xuống rồi tháo chiếc nhẫn trên ngón út ra trước.

Chiếc nhẫn này màu bạc, nhưng chắc chắn không phải làm bằng bạc, mà là một loại kim loại đặc biệt nào đó. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấy thì thấy trong chiếc nhẫn này có một không gian hình trụ với đường kính 20 mét, cao 10 mét, như vậy có thể chứa được cả đống đồ.

Thấy thế, Mạc Lâm Thần mừng quýnh, hoá ra là một chiếc nhẫn trữ đồ.

Anh thử khởi động chiếc nhẫn, nhưng tiếc là nó đã bị hạ cấm chế, anh phải đột phá lên cảnh giới Địa Tiên thì mới có thể mở nó ra được.

“Thôi vậy!”, Ngô Bình khẽ thở dài một hơi rồi cất chiếc nhẫn đi.

Sau đó, anh lại tháo cái bao tay xuống.

Chiếc bao tay màu bạc cũng được làm từ một nguyên liệu đặc biệt, Ngô Bình đeo lên tay thử rồi thò tay vào lửa và băng thì đều không có cảm giác gì. Điều này chứng tỏ, chiếc găng này có tác dụng cách nhiệt. Điều đáng ngạc nhiên hơn là khi anh lấy kiếm Sát đâm vào chiếc găng, hoàn toàn không xi nhê gì. Lần đầu tiên, anh thấy có vật cản được kiếm Sát.

Ngô Bình lại lấy cánh tay ra, nó vẫn còn sức sống, nếu chủ nhân của nó còn sống trên đời, khéo vẫn có thể nối nó lại.

Trong cánh tay này ẩn chứa sức sống mãnh liệt khiến Ngô Bình rấ chấn động. Anh phát hiện nó có một sức mạnh rất hung hãn, chắc là lực sinh mệnh tồn tại bên trong.

Vì thế, Ngô Bình đã cúi lại cánh tay một cái, sau đó cất nó vào một chiếc hộp ngọc.

Cuối cùng, anh mới sờ tới con rắn.

Toàn thân con rắn cứng đờ, miệng thì ngậm chặt cỏ Tinh Vân quyết không nhả. Cực chẳng đã, Ngô Bình chỉ còn cách lấy kiếm Sát bổ đầu nó ra.

Khi con rắn bạc bị bổ đầu thì chợt toả ra một hương thơm kỳ lạ, ở chỗ bị chẻ chảy ra một chất dịch màu bạc. Sau khi ngửi thấy hương thơm này, Ngô Bình chợt nhớ tới điều gì đó rồi buột miệng nói: “Dược Vương Bảo Xà!”

Dược Vương Bảo Xà là một loại rắn chuyên ăn linh dược, nó rất độc, nhưng thịt lại rất bổ, hiệu quả cao hơn cả nhân sâm nghìn năm hay hà thủ ô chục nghìn năm.

Ngô Bình cẩn thận lấy nọc rắn ra, theo ghi chép trong phiến ngọc thì nọc của Dược Vương Bảo Xà cực độc, tu si cảnh giới Địa Tiên dính phải cũng chết như chơi.

Ngô Bình phải mất một tiếng mới lấy được nọc độc ra rồi bỏ vào một chiếc bình, anh còn tiện thể nhổ hai cái răng nanh của nó. Hai cái răng này có màu bạc, dài ba phân, dáng dẹt như mặt trăng.


Xong xuôi, Ngô Bình mang con rắn đi rửa sạch sẽ rồi bỏ vào ngâm rượu. Rượu sẽ hấp thu dược lực của nó, sau đó nếu cho thêm vài dược liệu khác vào ngâm cùng thì sẽ tạo ra một bình rượu quý. Ngô Bình học được cách ngâm rượu này trong ngọc bội, tu sĩ uống vào sẽ có tác dụng rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK