Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Đúng thế”.

Ngô Bình: “Em đừng lo lắng, có anh đây rồi”.

Anh bảo Nguyệt Hằng về trước, rồi cử người chuẩn bị ít đồ ăn uống rượu ngắm hoa với Nguyệt Thanh Ảnh. Sau khi Viên Hoa Đô mở ra, phong cảnh rất xinh đẹp, thu hút rất nhiều ong bướm đến tìm mật.

Họ chưa uống được giọt rượu nào, lại có tiếng lạnh lùng từ ngoài viện truyền đến.

“Anh bạn trong đó có thể xuất hiện được không!”

Ngô Bình cười nói với Nguyệt Thanh Anh: “Người của bọn chúng đến rồi đấy Thanh Ảnh, để xem như lần này ta sẽ dạy bọn chúng thế nào”.

Anh đi vào cửa sân, chỉ thấy vài chục người, trừ tướng quân áo giáp bạc còn có ba tên cao thủ Hỗn Độn Cảnh. Trong đó có một người đứng vị trí cao nhất mặc áo giáp màu vàng, khí tức trên cơ thể hắn ta tính ra cũng là cường giả Hỗn Độn Tam Cảnh.

Tướng quân áo giáp vàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi dám công khai chống đối với Thiên Đình, muốn chết ra sao đây?”

Ngô Bình đưa ra lệnh bài tướng quân Nhị Phẩm rồi bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không mù thì chắc nhận ra cái này là gì nhỉ?”

Tướng quân áo giáp vàng chỉ là võ quan quản lý một địa bàn nhỏ bắt lính, địa vị tướng quân Thất Phẩm kém hơn năm cấp với tướng quân Nhị Phẩm như Ngô Bình.

Gương mặt của hắn ta lập tức thay đổi, vội vàng quỳ xuống run giọng nói: “Xin Thượng Phong thứ tội! Hạ quan không biết thân phận của ngài!”

Người đứng sau lưng hắn ta cũng quỳ xuống đất với gương mặt đen thui, đồng thời đáy lòng cũng thấy rất lạ, sao tướng quân Nhị Phẩm lại chạy đến nơi nhỏ bé như thế này? Họ không phải đang chi huy đại chiến dịch hết rồi sao?

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Từ nay tiếp tục bắt lính, nhưng tránh Nguyệt Thị ra”.

“Rõ”. Võ quan kia lập tức nói: “Hạ quan lập tức ra lệnh”.

Ngô Bình xua tay: “Lui đi”.

Đám người kia đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới bật cười: “Anh nói mình là tướng quân Nhị Phẩm từ trước đi, để em không cần lo lắng”.

Ngô Bình cười nói: “Anh chỉ nói đại một chức vị này, chứ chưa phải chức thật..”.

Anh vừa nói xong, lệnh bài đang cầm đột ngột sáng lên rồi một bóng người xuất hiện, người này cung kính hành lễ với Ngô Bình nói: “Tướng quân Tứ Phẩm Chu Phất Hải, bái kiến thượng quan!”

Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Ngươi liên lạc với bổn tướng có chuyện?”

Chu Phất Hải nói: “Thưa Thượng quan, Thất Lộ đại quân của ta tên Xích Giáp quân gặp đại quân Dị tộc đột ngột tấn công, tổn thất rất nghiêm trọng. Hiện tại bốn mươi lăm vạn đại quân Thiên Đình của ta đang bị vây ở ‘Ngũ Giang Cốc’! Hạ quan vừa cảm nhận được tướng quân Nhị Phẩm ở gần nên gọi đại, xin Thượng quan thứ tội!”

Anh vừa nghe đại quân Nhân tộc bị Dị tộc bao vây, lập tức hỏi: “Dị tộc có bao nhiêu quân, cao thủ cấp Hỗn Độn có bao nhiêu?”

Chu Phất Hải nói: “Đại quân Dị tộc có hai phần, kể cả ba mươi vạn đại quân của Đại Lực tộc và bốn mươi vạn đại quân của Nhân Thạch tộc. Thì tổng cộng có hơn mươi cao thủ cấp Hỗn Độn”.

Ngô Bình gật gù: “Ta đã biết, sẽ đến ngay”.

“Đa tạ Thượng quan!” Đối phương xúc động vô cùng, nên biết rằng bình thường tướng quân Nhị Phẩm đều là nguyên soái của một đại quân, nhân vật lớn như thế chắc chắn có cách giúp đỡ họ!

Ngô Bình cất lệnh bài, nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Mặc dù anh không ưa Thiên Đình, nhưng dù sao Nhân tộc đang bị vây, nên anh phải cứu họ Thanh Ảnh à”.

Nguyệt Thanh Ảnh cũng tán đồng cách làm của Ngô Bình nên gật đầu cái rụp nói: “Anh làm rất đúng, em đợi tin tức tốt từ anh đấy Ngô Bình”.

Ngô Bình gật gù, sau đó lập tức biến mất.

Ngũ Giang Cốc cách nơi họ sống không xa, Ngô Bình đã đến nơi chưa đầy ba canh giờ.

Đập vào mắt anh là đại quân Nhân tộc đang khốn đốn giữ trong một sơn cốc dài mấy trăm dặm, trên sơn cốc có một đại trận màu tím làm người bên trong không thể ra ngoài. Hai bên sơn cốc có rất nhiều Dị tộc, một bên là Nhân Thạch tộc to lớn. Những Nhân Thạch tộc này giống con người, nhưng cơ thể cao hơn sáu mét, là da màu đá, mắt màu cam. Đám Nhân Thạch tộc này cầm một gậy răng sói dài hơn mười lăm thước, nặng ngàn cân, lực sát thương rất khủng khiếp.

Một bên khác, có cơ thể dài, chân ngắn, nhưng cơ thể cũng cao hơn ba thước chính là Đại Lực tộc. Chiến sĩ Đại Lực tộc đều cần một cây búa cán dài mười mét, đập một cái cũng tạo ra uy hiếp đáng sợ.


Ngô Bình nhìn thoáng qua, rồi đánh một chưởng. Một bóng bàn tay chưởng rơi xuống vang lên âm thanh “ầm ầm”, lớp bảo vệ của đại trận màu tím lập tức vỡ nát, đại quân Nhân tộc bên trong lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK