Gã đàn ông mềm nhũn người ngã xuống đất. Mặt hắn vàng nhệch ra, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
Ngô Bình bồi thêm một cú đá vào đầu hắn, sau đó anh kéo Lý Hoằng Đào đi về phía trước.
Vừa đi qua bức tường dây leo thì một người đàn ông da ngăm đan, tay cầm hai thanh đoản côn đi tới. Cây côn được làm từ thép tinh, vót nhọn một đầu, có thể đâm chết đối phương.
Gã đàn ông đó di chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó thì chuyển hẳn sang chạy.
Ngô Bình ném Lý Hoằng Đào sang một bên, chuẩn bị nghênh chiến.
Hai bên giáp mặt nhau, đột nhiên trước mặt gã đàn ông tối sầm lại như thể rơi vào vực sâu vạn trượng. Khi hắn kịp hoàn hồn thì chưởng của Ngô Bình đã sắp trúng vào lồng ngực hắn.
"Bịch!"
Cao thủ dùng côn còn chưa kịp xuất chiêu nào thì đã bị Ngô Bình dùng một quyền đánh chết. Khi hắn ta ngã xuống đất thì nội tạng bên trong đã nát bấy và lập tức trút hơi thở cuối cùng!
Vừa đánh chết cao thủ dùng côn, Ngô Bình đột ngột quay người, nheo mắt lại cảnh giác.
Không biết từ lúc nào, một gã đàn ông tay trái đã bóp chặt cổ Lý Hoằng Đào, tay phải cầm súng ngắm vào Ngô Bình.
Gã đàn ông lạnh lùng nói: "Từ từ đi qua đây, nếu không tao sẽ bóp chết nó!"
Người này tu vi rất cao, hắn ta chỉ cần hơi dùng lực là cổ Lý Hoằng Đào đã như muốn gãy làm đôi.
Ngô Bình giơ hai tay lên, từ từ đi về phía đối phương. Khoảng cách giữa hai người họ ngày càng thu ngắn lại. Hai mươi mét rồi mười mét, năm mét.
"Pằng!"
Đối phương nổ súng, viên đạn găm vào lồng ngực Ngô Bình, Ngô Bình ngã xuống cùng tiếng súng. Gã đàn ông chưa yên tâm, còn bắn thêm vài viên đạn nữa. Có máu chảy ra, quả nhiên Ngô Bình đã trúng đạn.
Thấy Ngô Bình không cử dộng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi mới thả Lý Hoằng Đào ra, đi về phía Ngô Bình.
Lý Hoằng Đào lúc này đứng đơ ra, trong mắt toàn là sự kinh ngạc và sợ hãi. Lý Huyền Bình chết rồi? Làm thế nào bây giờ? Liệu ông nội có trách mắng cậu ta không?
Cậu ta vốn cho rằng mình rất ghét Ngô Bình nhưng khi nhìn thấy anh bị kẻ khác đánh chết, cậu ta lại không cảm thấy dễ chịu chút nào. Trong lúc vô vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn, cậu ta đột nhiên có sức mạnh để hành động. Lý Hoằng Đào hét lớn một tiếng rồi giơ nắm đấm lao về phía gã đàn ông kia.
Gã đàn ông cười lạnh, vẩy tay một cái tát cho Lý Hoằng Đào ngã ra đất. Nhưng chỉ một giây sau đó, gã đàn ông kia đột nhiên trợn trừng mắt, sau đó vẻ mặt không cam tâm ngã nhào ra đất, thất khiếu chảy máu.
Không biết từ lúc nào, Ngô Bình ban nãy bị bắn giờ đã đứng sau gã đàn ông. Anh hỏi Lý Hoằng Đào mặt đã sưng như cái đầu heo: "Không sao chứ?"