Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, Ngô Mi tan học rồi, Ngô Bình mới báo cho cô bé và Trương Lệ biết chuyện ông nội sẽ ghé thăm.

“Gì cơ? Ông nội con sẽ đến đây à?”, Trương Lệ giật mình, sau đó tát anh một cái, “Thằng nhóc này, sao con không nói sớm hả? Mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả”.

Bà ấy sờ tóc, đoạn hỏi: “Tiểu Mi, con nghĩ mẹ có nên đi uốn tóc không?”

Ngô Bình cười bảo: “Mẹ không cần hồi hộp như vậy đâu mà”.

Ngô Mi cũng rất phấn khởi. Cô bé lí nhí hỏi: “Anh ơi, ông nội giàu lắm ạ?”

Ngô Bình bật cười: “Ừ, sao vậy?”

Ngô Mi cười hi hi: “Nói vậy là sau này chúng ta là con nhà giàu rồi nhỉ?”

Ngô Bình đảo mắt với cô bé: “Xem em kìa”.

Ông bà ngoại cũng rất vui mừng. Ông ngoại nói: “Tiểu Bình à, đây là lần đầu ông nội cháu ghé thăm, chúng ta không thể đón tiếp qua loa. Để ông đến khách sạn đặt tiệc”.

Ngô Bình vội xua tay: “Là người nhà cả mà, ông ngoại. Không cần rắc rối như vậy đâu ạ, bảo cô giúp việc nấu vài món là được”.

Lời vừa dứt, đầu bếp Lý Hạo Xuyên đã gọi đến, bảo rằng Đường Tử Di đã giúp ông tìm được vị trí nhà hàng ở Vân Kinh. Hôm nay ông ấy muốn ghé thăm Ngô Bình để cảm ơn anh.

Ngô Bình cười bảo: “Ông đến đúng lúc quá. Hôm nay nhà tôi có tiệc. Ông chịu khó nấu hai bàn ăn giúp tôi nhé”.

Lý Hạo Xuyên được “gãi trúng chỗ ngứa”, lập tức đồng ý. Ông ấy đã vào huyện rồi, nửa giờ nữa là có mặt, còn mang theo rất nhiều quà cáp. Vừa đến nơi, ông ấy liền dẫn theo Cương Tử đến chợ mua đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc chiều nay.

Ba giờ chiều, Ngô Bình nhận được cuộc gọi của ông nội. Máy bay đã hạ cánh. Anh lập tức lái chiếc xe chống đạn mà Tiết Thái Hổ tặng mình, đưa Ngô Mi đến sân bay đón ông nội.

Sân bay không xa lắm, đi mất hai mươi phút thôi. Khi họ đến nơi, người của Lý Vân Đẩu đang chất một lượng lớn va li lên xe. Trong chuyến đi này, Lý Vân Đẩu mang nhiều quà đến mức ba chiếc xe cũng không chất đủ.

Xe của Ngô Bình vừa đến gần đã có bốn người mặc áo đen chặn lại.

Ngô Bình hạ cửa kính: “Là tôi đây”.

Lý Vân Đẩu cũng trông thấy anh, bèn phẩy tay từ xa, ra hiệu cho họ tránh đường. Lúc này Ngô Bình mới lái xe đi tiếp.

Ông mặc áo khoác đen, mỉm cười với anh: “Tiểu Bình à, ông đã bảo cháu không cần đến đón mà cháu cứ đến”.

Ngô Bình cười đáp: “Tiểu Mi cũng đến ạ. Con bé muốn gặp ông càng sớm càng tốt”.

Ngô Mi cũng nhảy xuống xe. Cô bé nhìn Lý Vân Đẩu chăm chú, ông cũng ngắm nhìn Ngô Mi. Ông từng xem ảnh Ngô Mi rồi. Vừa trông thấy cháu gái, ánh mắt ông đã dịu dàng hẳn: “Cháu là Tiểu Mi sao? Lại đây, cho ông xem nào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK