Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng, sếp yên tâm”.

Tên đó ngắt máy rồi nghiến răng nói: “Vào nhà máy, sếp bảo nhất định phải bắt được cô ta”.

Việt

Ngô Bình mất chưa đến mười phút để đi hết quãng đường hơn chục cây số. Sau khi đến nơi, anh thấy các mảnh vụn do va chạm xe gây ra, sau đó anh đạp chân ga rồi tiếp tục phóng đi.

Điện thoại anh vẫn đang nối máy với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ngoài cổng nhà máy có bảo vệ không?”

Chu Thanh Nghiên: “Hôm nay bảo vệ mới xin nghỉ xong, các công nhân thì về hết rồi, chỉ có vài người ở lại trông nhà máy thôi”.

Ngô Bình: “Em vào trong rồi khoá cổng lại, anh đến ngay”.

“Vâng”.

Chu Thanh Nghiên không quá lo lắng, tốt xấu gì thì cô ấy cũng biết võ, nhưng khi gặp phải chuyện này thì vẫn nên cẩn thận, nhớ đám người kia có súng thì sao?

Ngô Bình phóng như bay tới, khi đến nơi thì anh nhìn thấy cổng nhà máy đã bị xe đâm hỏng, hai người bảo vệ bị đánh ngã dưới đất, máu chảy lênh láng.

Anh không vội kiểm tra họ ngay mà lái xe vào bên trong, vừa đi được một đoạn thì anh thấy có một nhóm người đang dồn một cô gái vào trong góc, đó chính là Chu Thanh Nghiên.

Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang vào đứng vào thế võ, không chút sợ hãi nói: “Các người làm thế này là phạm pháp, nếu giờ đi ngay thì tôi sẽ không truy cứu”.

Một người đàn ông bật cười càn rỡ: “Sếp Chu, xin lỗi nhé, chúng tôi nhận lệnh đến bắt cô, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp để tránh những rủi ro không đáng có”.

Hắn vừa nói dứt câu thì xe của Ngô Bình lao đến, đám người đó hoảng sợ rồi tránh hết sang một bên.

Chiếc xe phanh kít lại, cách Chu Thanh Nghiên không xa.

Ngô Bình nhảy xuống xe, Chu Thanh Nghiên bước nhanh tới ròi ôm lấy anh.

“Không sao rồi”, Ngô Bình thở phào một hơi, may mà anh đến kịp.

“Thằng kia, mày chán sống rồi à?”

Một người đàn ông ở phía sau giận dữ rút một con dao gấp ra định đâm vào lưng Ngô Bình.

Anh như có mắt mọc sau gáy, lập tức đá bay gã. Cú đá này chứa cả cơn giận dữ nên đã đạp nát lục phủ ngũ tạng của tên đó, gã ngã vật ra đất rồi chảy máu ròng ròng khắp các lỗ trên cơ thể, sau đó co giật vài cái rồi chết.

Những người khác hoảng hốt rồi nhìn Ngô Bình như thấy ma quỷ.

“Quỳ xuống!”, anh lạnh giọng quát.

Đám đó quay đầu bỏ chạy, anh giơ tay lên bắn liên tục các chỉ phong ra vào đầu gối của họ, ai nấy đều kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.

Ngô Bình giậm lên đầu gối của một người, anh hơi dùng sức một chút là người đó đã kêu oai oái.

“Nói, ai sai các người đến đây?”

“Là ông chủ Hoàng, ông ấy sai chúng tôi đến”.

“Ông chủ Hoàng ư?”, Ngô Bình cau mày: “Ông chủ Hoàng nào?”

“Là Hoàng Uy!”

Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Hoàng Uy?”

Ngô Bình: “Em biết ông ta à?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Chính là người muốn mua lại nhà máy đấy anh, cũng chính ông ta đã gọi điện đe doạ em”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi”.

Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, người của đội điều tra tỉnh đã tới, sau đó giải hết đám người này đi. Trong số các cảnh sát đến, có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, tên là Triệu Học Phong - là phó đội trưởng của đội này.

Triệu Học Phong lịch sự chào hỏi: “Chào tổng đội trưởng”.

Ngô Bình gật đầu: “Phiền ông rồi, đám này ra tay độc ác, chắc đã phạm tội nhiều, ông hãy điều tra cho kỹ”.

Triệu Học Phong: “Vâng, tổng đội trưởng yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK