Dương Mộ Bạch sáng mắt lên gật đầu lia lịa: “Được!”
Hai người họ đi khỏi không lâu thì Đường Lăng quay lại, đưa theo một cô gái khá xinh đẹp. Cô gái đó sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch ra.
Cô gái đó vốn tưởng rằng phen này chết chắc rồi nhưng khi Thái Kỳ nhìn thấy cô ấy thì lại lập tức nói: “Cô đi đi”.
Cô gái kia sững người sau đó co giò chạy mất, chỉ một thoáng sau là biến mất không tăm tích.
Đường Lăng rất ngạc nhiên hỏi: “Bà xã, em không giết cô ta nữa sao?”
Thái Kỳ đáp: “Không giết nữa. Từ giờ trở đi tôi không cho phép anh ra khỏi nơi này một bước. Nếu không tôi sẽ giết anh!”
Đường Lăng kinh ngạc: “Anh không được phép rời khỏi đây sao?”
Thái Kỳ: “Đúng vậy, hơn nữa anh phải luôn luôn ở cạnh tôi”, nói rồi lao về phía Đường Lăng…
Từ đó, cuộc sống bi thảm của Đường Lăng bắt đầu. Không chỉ bị nhốt trong nhà mà còn phải ngày ngày ở bên cạnh vợ, bị vợ mình “sử dụng” vô độ. Không lâu sau, Đường Lăng đã mắc chứng trầm cảm.
Trên đường về, Ngô Bình viết một đơn thuốc và một danh sách các loại nguyên liệu cần có rồi đưa cho Dương Mộ Bạch. Anh dặn ông ấy khi nào chuẩn bị đủ những thứ đó thì anh có thể giúp ông ấy đột phá cảnh giới Thánh.
"Sư huynh, chuẩn bị đầy đủ những thứ này rồi thì hãy báo với em", Ngô Bình nói.
Dương Mộ Bạch vẫn không dám tin, hỏi: "Sư đệ, tìm được những thứ này là thực sự có thể đột phá lên cảnh giới Thánh sao? Là thật sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Bảy tám mươi phần trăm là sẽ được, sư huynh đừng quá lo lắng. Ngoài ra, chuyện này không thể tiết lộ cho người thứ ba".
Dương Mộ Bạch gật đầu: "Sư đệ, cứ yên tâm, anh hiểu rồi".
Hai người họ chia tay nhau, ai đi đường nấy.
Trong căn phòng Ngô Bình ở tại Đường Lâu, Đường Băng Vân đang cầm một bức thư rồi đứng sững ra như trời trồng. Thấy Ngô Bình về, cô lập tức đưa bức thư cho anh, nói: "Ngô Bình, là thư của ông nội".
Ngô Bình đọc thư, nội dung vô cùng ngắn gọn, đại ý là đột nhiên ông ấy có linh tính, cần nhân cơ hội này để đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Lần bế quan này nhanh thì ba tháng, chậm thì phải đến cả năm. Ông ấy hy vọng Ngô Bình có thể bình an và bảo vệ được cho Đường Băng Vân và Đường Lâu.
Đọc xong thư, Ngô Bình nói: "Ông nội em bế quan đúng là không đúng lúc".
Đường Băng Vân cười khổ: "Đúng vậy, giờ ông bế quan thì còn nhiều kẻ đàm tiếu rằng vết thương của ông chưa khỏi hẳn. Những việc trước đó đều là diễn kịch, sau đó bọn chúng sẽ bắt đầu không kiêng kỵ gì nữa".
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Mặc kệ đi. Sau này em cứ quản lý Thiên Sát và Đường Lâu cho tốt, những chuyện khác tính sau đi".
Anh nói tiếp: "Báo cho em một tin mừng, Đường Lăng ít nhất trong một năm tới sẽ không gây rắc rối cho chúng ta".
Đường Băng ngạc nhiên hỏi: "Anh làm gì anh ta rồi?"
Ngô Bình thuật lại ngắn gọn một lượt, Đường Băng Vân nghe xong thì đỏ mặt, nói: "Không ngờ anh còn nghĩ được ra cả cách này".
Ngô Bình cười hi hi đáp: "Thứ gì cũng có thiên địch của nó. Thái Kỳ kia vốn là khắc tinh của Đường Lăng, anh đương nhiên phải lợi dụng triệt để điểm này".
Sáng hôm sau, Ngô Bình tới gặp Triệu Chính Lệnh. Người nhà họ Triệu đã có sự chuẩn bị từ trước, Triệu Trụ Quốc mời tới rất nhiều bạn bè, nhờ Ngô Bình xem bệnh giúp họ.