Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Trùng Dương có tu vi Thánh Nhân Cảnh, hắn ta ngồi trên ghế vẫy tay với Ngô Bình: “Lý huynh đến bên này ngồi đi”.

Ngô Bình cười đi đến, mọi người xung quanh lập tức ôm quyền chào hỏi với anh. Nhưng mà người có thể ngồi ở bên cạnh hai người Hồ Trùng Dương cũng là tu sĩ đã vào cửa thứ bảy, cửa thứ tám rồi. Tuy bọn họ từng được Ngô Bình giúp đỡ, nhưng lại không muốn nhường vị trí của bản thân lại cho anh.

Phía sau, có một người hỏi: “Lý huynh là người vừa qua cửa thứ sáu phải không?”

Thì ra bảng thống kê đã ghi lại tu sĩ nào đi ra từ cửa thứ mấy rồi, vậy nên họ cũng có thể nhận được một ít tin tức từ người dẫn đường.

Ngô Bình cũng không xấu hổ mà cười nói: “Đúng thế, ta chỉ mới đến cửa thứ sáu thôi”.

Chung Kỳ Lân nhìn mọi người thái độ với Ngô Bình như thế, lập tức khó chịu đè giọng nói: “Lý huynh có thể đến được cửa thứ sáu đã quá ghê gớm rồi. Vả lại, thành tích của Lý huynh ở cửa thứ sáu đều là dẫn đầu”.

“Thứ tự tác dụng gì chứ? Đơn giản là nhận được một ít phần thưởng mà thôi, người giống như Hồ huynh và Tiêu huynh mới được gọi là thiên tài Nhân tộc, tương lai có thể trở thành Chúa Tể chứ!”

Ngô Bình cười nói: “Đúng rồi, ta không có cơ hội bước vào cửa thứ bảy chứ đừng nói là cửa thứ chín”.

Anh dứt lời lập tức đến ngồi xuống bên cạnh Chung Kỳ Lân, Hồ Trùng Dương thấy thể lắc đầu, nói với mọi người: “Các ngươi không biết nhường một chỗ ngồi cho Lý huynh à? Dù sao, Lý huynh cũng đã rất nhiều lần giúp chúng ta trên con đường Chúa Tể”.

Chu Kỳ Lân đen mặt, kéo Ngô Bình muốn đi, trông hắn ta không muốn để anh ở lại với những người này.

Ngô Bình đè tay của hắn ta lại, cười nói: “Không sao hết”.

Lúc này, tu sĩ vừa hỏi Ngô Bình vừa rồi lại hỏi: “Cửa thứ sáu của Lý huynh trải qua thế nào vậy?”

Ngô Bình: “À, cửa này khá dễ, ta chỉ giết một ít Tạp Huyết Hoang kiếm được một ít điểm khen thưởng thôi”.

Có mấy tu sĩ vô cùng biết ơn Ngô Bình, có người tên là Ngô Dụng vừa cười vừa nói với chất giọng vô cùng khâm phục Ngô Bình: “Lý huynh nhận được rất nhiều điểm khen thưởng, nên chắc chắn mấy món này đều có thể đổi ra bảo bối đấy”.

Ngô Bình: “Ừm, nhưng ta còn chưa kịp đổi”.

Anh vừa dứt lời, đám người kia bao gồm cả hai tên họ Hồ và Tiêu cũng bật cười, Hồ Trùng Dương lại nói: “Lý huynh cũng có thể nói đùa thế sao, chẳng lẽ ngươi không biết trước khi ra con đường Chúa Tể phải đổi điểm à? Những điểm đó không đổi, chẳng lẽ huynh muốn quay lại đó nữa?”

Hắn ta vừa nói xong, tất cả mọi người cùng bật cười ha hả, trong tiếng cười còn đầy sự mỉa mai.

Ngô Dụng nhíu mày nói: “Chuyện này có gì mà buồn cười!”

Mọi người lập tức im lặng, một người trong đó nói: “Ngô huynh gặp chuyện buồn cười, chúng ta không thể cười sao?”

Ngô Dụng hừ lạnh nói: “Nhưng chưa chắc đây là chuyện gì buồn cười, tại các ngươi vô tri thôi. Ta đã đọc quá một bộ sách thời xưa, người đứng đầu trong bảng xếp hạng lịch sử có đặc quyền này đấy”.

Người kia cười lạnh hỏi: “Đứng đầu trong lịch sử sao? Nằm mơ đi!”

Ngô Dụng cười khinh: “Đúng là đồ đần!”

Người kia giận dữ đứng bật dậy, muốn đánh nhau với Ngô Dụng.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Được rồi, chỉ chút việc đừng có ồn ào. Mà cái vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng lịch sử kia cũng chẳng có gì ghê gớm”.

Anh dứt lời, đã lấy ra một thanh trống Thiên Đế pháp chỉ, cười nói: “Nó là phần thưởng ta nhận được khi đạt được vị trí đứng đầu trong bảng lịch sử, Thiên Đế pháp pháp chỉ. Những gì viết trên nó, chỉ cần suy nghĩ trong lòng nó sẽ trở thành sự thật”.

Tất cả mọi người sợ hãi ngây ra, không ngờ là thật!

Ngô Bình lại lấy bộ Thiên Giáp ra nói: “Nó cũng là phần thưởng nhận được từ vị trí đứng đầu bảng lịch sử. Sáu cửa trước, ta đều đứng vị trí thứ nhất trong lịch sử nên có đặc quyền cao nhất là có thể tự do ra vào đường Chúa Tể. Nói trắng ra là, sau một vạn năm ta vẫn có thể đến đường Chúa Tể đổi đồ, bây giờ các ngươi đã biết chưa?”

Mọi người đều dung gương mặt không thể tin nhìn về phía Ngô Bình, sao thế được! Hắn có thể đứng vị trí thứ nhất trong lịch sử, sao không bước vào cửa thứ bảy?

Tên Tiêu công tử kia cũng giật mình vì chuyện này, hắn ta hỏi: “Thế vì sao Lý huynh lại không muốn vào cửa thứ bảy đã ra rồi?”

Ngô Bình cười nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, có thời gian sẽ vào lại”.


Tiêu công tử: “Có phải cửa thứ năm, Lý huynh đã mở Thánh Thức rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK