Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh bưng cốc trà lên uống rồi hỏi: “Bệ hạ, tại sao tộc ta không có đàn ông vậy?”

Một người nói: “Môi trường ở đây không phù hợp với đàn ông, nếu đàn ông sống ở đây thì rất khó thọ trên 15 tuổi, để bảo vệ họ nên tất cả đàn ông đều chuyển xuống lòng đất”.

Ngô Bình: “Chuyện này có liên quan đến sương mù ư?”

Người kia nói: “Đúng, sương mù là lá chắn bảo vệ chúng tôi, không có nó thì chúng tôi không thể tồn tại được”.

Ngô Bình: “Ra là thế. Bệ hạ, phiền đưa cho tôi một trăm lạng nước suối bất lão”.

Thấy anh thẳng thắn như vậy, nữ vương nói: “Người đâu, mang nước suối Bất Lão đến đây”.

Ngay sau đó đã có người mang một cái bình lớn vào, bên trong có đầy nước suối Bất Lão. Thấy thế, Ngô Bình lấy một giọt lên rồi uống luôn, sau đó cảm nhận sự thay đổi của dược lực.

Anh nhắm mặt lại cảm nhận chừng chục phút rồi cười nói: “Đúng là báu vật, trong đây có 29 loại dược tính quý hiếm khác nhau! Nhưng đúng như tôi đoán trước đó, các cô chỉ có thể hấp thu được một đến hai loại dược tính trong tổng số 29 loại này thôi”.

Nữ vương: “Dựa vào đâu mà anh nói vậy?”

Hàn Tinh: “Bệ hạ, anh Ngô đây còn biết luyện đan”.

Nữ vương hào hứng hỏi: “Thật ư? Anh Ngô còn biết luyện đan sao?”

Ngô Bình: “Tôi biết một chút”.

Anh bê cốc trà lên uống rồi hỏi: “Có phải bệ hạ bị thương không?”

Nữ vương: “Ừm, tôi có bị thương”.

Ngô Bình: “Nếu bệ hạ cho tôi thêm 200 lạng nước suối Bất Lão nữa thì tôi có thể chữa khỏi cho bệ hạ”.

Mọi người đều kinh ngạc, không ai tin Ngô Bình có thể chữa khỏi cho nữ vương.

Nữ vương nói: “Anh Ngô, anh biết tôi bị thương thế nào không?”

Ngô Bình cười nói: “Nhìn khí tức của bệ hạ thì tôi đoán khả năng cao là tổn thương thần hồn”.

Nữ vương chấn động nói: “Anh có chữa được không?”

Ngô Bình: “Cái này đơn giản”.

Nữ vương bật cười nói: “Đây là ông trời đang ưu ái tôi nên cho anh đến cạnh tôi đấy à? Được, tôi sẽ cho anh thêm nước suối Bất Lão”.

Ngô Bình: “Nhưng muốn trị thương thì tôi phải đến gần nữ vương”.

Nữ vương: “Mời”.

Ngô Bình bước nhanh đến cạnh nữ vương, nhưng lại thấy cô ấy dùng khăn che mặt nên chỉ lờ mờ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp mà thôi. Xung quanh anh không thiếu các cô gái đẹp, nhưng có thể so với nữ vương thì chắc chỉ một đến hai người thôi.

Quanh người nữ vương có mùi hoa, Ngô Bình ngửi xong thấy rất dễ chịu. Giống Ngô Bình, khi anh tiến lại gần, nữ vương cũng bị dao động bởi khí tức mạnh mẽ của anh.

Thoáng cái, cả hai đều dừng hình rồi nhìn vào mắt đối phương.

Ngô Bình tiến lại gần thêm một chút để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh bật cười rồi giơ tay nói: “Bệ hạ, mời giơ tay ra”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK