Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một sân yên tĩnh của Thần Hoàng Tông, Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ kiếm thứ năm của Trảm Đạo. Kiếm thứ năm này khó lĩnh ngộ, khó hơn kiếm thứ tư gấp mấy lần, cậu tốn tận hai ngày mới thành công.

Hiện tại, đằng sau cậu đang xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ, kiếm này có hiệu quả “suy yếu”, khi tấn công kẻ thù có thể làm đối phương giảm đi ba phần thực lực. Tuy chỉ 30% nhưng khi cao thủ so chiêu, như thế đã là ảnh hưởng cực lớn.

Luyện xong kiếm thứ năm, Cốc Tâm Lăng cũng tiến lên nói đường chủ cầu kiến, Ngô Bình cho cô ta mời người vào.

Một lát sau, Thu Lam lại mang theo một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt vào, ném xuống đất nói: “Ngô trưởng lão, đây là kẻ hạ độc!”

Ngô Bình nhìn đối phương, tuổi khoảng ba mươi, tu vi không cao, chỉ mới Bí Cảnh tầng hai, sao người này lại có sức mạnh cấm kỵ?

Ngô Bình: “Mọi người thẩm vấn chưa?”

Thu Lam gật đầu: “Tên này là Phù Thành, một người phụ trách công việc hậu cần trong Thần Hoàng Tông. Thường ngày thật thà và chăm chỉ, các trưởng lão rất hài lòng, ai mà ngờ hắn lại dám bỏ độc, đúng là đáng chết!”

“Tại sao hắn hạ độc?”

Thu Lam: “Theo lời khai, hắn bất mãn với việc các trưởng lão gả cô gái mà hắn thích đi, ôm hận trong lòng mới liên tục hạ độc!”

Ngô Bình vung tay: “Hai người lui xuống đi!”

“Vâng!”, Thu Lam và Cốc Tâm Lăng đều rời khỏi đó.

Ngô Bình tới trước mặt thủ phạm, đặt tay lên đầu đối phương, người này nhắm mắt, dáng vẻ chờ chết.

Cậu cảm nhận được trong cơ thể người này có mảnh nhỏ cấm kỵ, mảnh nhỏ này ở trong trái tim, chỉ lớn bằng hạt mè.

Ngô Bình hỏi: “Trái tim anh có thứ gì đó, từ đâu mà ra?”

Phù Thành trợn mắt: “Có phải chính cậu giải độc của tôi?”

“Là tôi!”, Ngô Bình không chối: “Bây giờ anh nên biết là thủ đoạn của tôi rất nhiều, lo mà thành thật khai báo đi, nếu nghe lời, tôi có thể bảo Thần Hoàng Tông tha cho anh một mạng”.

Phù Thành cười lạnh: “Tới nước này rồi tôi không sợ chết!”

Ngô Bình: “Không ai mà không sợ chết, anh chỉ nói dối thôi. Huống chi, chết cũng chưa phải việc kinh khủng nhất, đáng sợ nhất là sống không bằng chết!”

Phù Thành híp mắt, suy ngẫm một lát mới nói: “Tôi có thể trả lời cậu nhưng phải đồng ý điều kiện của tôi”.

“Nói thử xem!”

“Phó Hiểu Vân là một cô gái tốt nhưng các trưởng lão lại gả cô ấy cho Mã đường chủ, chỉ cần cậu bảo Mã đường chủ giao Phó Hiểu Vân ra, tôi sẽ nói tất cả”.

Ngô Bình đáp: “Tôi tới từ thượng giáo, chuyện này chẳng to tát, tôi có thể chấp nhận!”

Phù Thành nhìn cậu: “Cậu là người của thượng giáo?”

Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão kiếm các!”

Phù Thành hít sâu một hơi, hắn cho rằng nhân vật cỡ này sẽ không lừa mình, hít sâu một hơi mới nói: “Thứ trong tim tôi là do tôi tìm được trong một lần tình cờ...”

Người này nói ra toàn bộ từ lúc tìm được mảnh cấm kỵ. Ba năm trước ra ngoài mua sắm, hắn vô tình gặp một sạp ven đường, chủ sạp bán tò he.

Tò he kia cao tận nửa người, hình dạng một con mèo béo, trông khá đáng yêu. Phù Thành là người thích mèo nên dùng một ngàn mua về, chuẩn bị trưng trong nhà.

Sau khi mua tò he đặt trong nhà thì liên tục xảy ra chuyện lạ, đầu tiên là người hầu không ngừng phát bệnh, ngu dại rồi điên loạn. Sau đó hắn cũng bị ảnh hưởng, hay quên, cảm giác bản thân ngày một yếu.

Một lần, hắn ngã ra đất, đụng con tò he, nó bị vỡ tan tành, hắn mới phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ lấp lánh bên trong, khi đó hắn cảm nhận được thần hồn của mình bị xâm nhập, cảm giác suy yếu càng thêm mãnh liệt.

Hắn nhận ra tất cả những mảnh nhỏ này đều liên quan tới nhau. Vì vậy hắn lấy mảnh nhỏ nhất, còn lại đặt trong phòng chứa đồ rồi nghiên cứu mảnh nhỏ kia. Chỉ là khi tay đụng vào nó, mảnh nhỏ đâm xuyên qua thịt, tiến vào máu, từ đó tới thẳng tim rồi ở trong đó.

Từ hôm ấy, hắn càng thêm yếu ớt, tóc rụng sạch, tinh thần dễ hoảng hốt, thần kỳ là ba tháng sau, hiện tượng này biến mất, hơn nữa trong máu còn có thêm độc tính, chỉ cần một chút thôi là có thể giết người.

Sau này, cô gái hắn thích phải gả cho người ta, hắn oán giận rồi trả thù trưởng lão Thần Hoàng Tông.

Nghe kể xong, Ngô Bình biết thể chất người này đặc thù, có thể chống lại sức mạnh cấm kỵ rồi nhờ đó mà có được một tia sức mạnh này.

“Con tò he kia còn không?”, Ngô Bình hỏi.

Phù Thành gật đầu: “Trong phòng chứa đồ kia, tôi sợ cơ thể không chịu được nên không dám đụng”.


Tay Ngô Bình túm một cái, sức mạnh cấm kỵ chấn động, mảnh nhỏ trong tim bay ra, lơ lửng trước mặt cậu. Cậu cảm nhận được sức mạnh này có thể làm thần hồn yếu đi, giống sức mạnh thối rữa của cậu, có điều mạnh hơn một chút, dù sao cũng là tiểu thiên cấm kỵ, uy lực mạnh yếu khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK