Ngô Bình lại điểm vào mi tâm anh ta, làm Lý Thiếu Bác ngã ra đất rồi sùi bọt mép. Mãi sau đó, anh ta không thể nói hay cử động được.
Anh nói với Lý Vân Thành: “Lý Vân Thành, tôi là chủ nhân của ông, ông phải phục tùng tôi”.
Lý Vân Thành: “Vâng, thưa chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi lão ta: “Hiện giờ, tổng tài sản của Nam Viện là bao nhiêu?”
Lý Vân Thành: “Khoảng 150 tỷ”.
“Cụ thể là như thế nào?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Lý Vân Thành nói cho anh biết sản nghiệp lớn nhất của Nam Viện nhà họ Lý là xí nghiệp pin, mới nổi lên gần đây, doanh thu cả trăm tỷ, lãi cả chục tỷ, giá trị xí nghiệp đã lên tới hơn 300 tỷ.
Nam Viện là cổ đông chính của dự án pin năng lượng với 50 phần trăm cổ phần. Có thể nói, đây là sản nghiệp cá kiếm nhất của Nam Viện, nếu không có nguồn thu từ đây thì Nam Viện phá sản lâu rồi.
Ngô Bình: “Ông chuẩn bị một chút đi, trong vòng ba ngày phảu chuyển hết cổ phần của xí nghiệp này cho tôi với giá 50 tỷ. Sau khi nhận được khoản tiền này thì ông cháu ông phải rời khỏi đây luôn, đến nơi khác mà sống”.
“Vâng”, Lý Vân Thành đáp.
Lý Vân Thành gọi người khiêng Lý Thiếu Bác đi, còn Ngô Bình thì quay lại xe rồi nói: “Ảnh, anh đến lúc nào thế?”
Ảnh lập tức xuất hiện rồi nói: “Cậu chủ hiền quá, chẳng những không giết Lý Thiếu Bác, mà còn tha cho Nam Viện đường sống và cho họ 50 tỷ”.
Ngô Bình: “Dù gì thì đó cũng là anh cùng cha khác mẹ với ông tôi, tôi không thể ra tay quá tàn nhẫn được”.
Ảnh: “Cậu chủ nói đúng, từ giờ nhà họ Lý không còn Nam Viện nữa rồi”.
Đúng lúc này, Ngô Bình nhận được điện thoại của Ngô Mi, cô bé nói: “Anh ơi, Lý Hoằng Đào dẫn Mỹ Ngọc ra ngoài rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu ta dẫn Mỹ Ngọc đi đâu? Bà không ngăn cản à?”
Ngô Mi: “Ông với bà ở phòng khác, em không dám cản nên đành gọi cho anh”.
Ngô Bình: “Anh biết rồi”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình thở dài: “Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ, mới tới ngày đầu tiên đã có chuyện rồi”.
Ảnh: “Cậu chủ cần tôi giúp không?”
Ngô Bình xua tay: “Không, anh đi bảo vệ ông bà tôi đu, chuyện này nhỏ thôi”.
Ảnh đi rồi, Ngô Bình lái xe về sơn trang, sau đó lần theo dấu vết của Lý Hoằng Đào.
Nửa tiếng sau, anh đã tới một khách sạn, xe của Lý Hoằng Đào đang đỗ ngay bên ngoài.
Ngô Bình đã trở lại diện mạo bình thường, anh bước nhanh vào sảnh rồi nói: “Chủ của chiếc xe bên ngoài ở phòng nào?”
Chủ khách sạn là một người phụ nữ mập mạp khoảng bốn, năm mươi tuổi, bà ta lừ mắt nói: “Tôi không biết”.