Ngô Bình: “Nếu đã vậy, tôi xin đi điện Ngọc Hoàng thử một lần!”
Dương Thiên Hóa: “Được, cậu có thể đi điện Ngọc Hoàng bất cứ lúc nào!”
Ngô Bình: “Tiền bối, thân thể ông đã hóa đá, việc này có liên quan gì với việc tu luyện không?”
Dương Thiên Hóa khẽ khàng thở ra: “Truyền thừa Ngọc Hoàng vô cùng huyền bí, tôi đã cưỡng ép tu luyện nên mới biến thành dáng vẻ hiện tại. Tiểu hữu, nếu có được truyền thừa của Ngọc Hoàng, hãy giải thoát cho tôi nhé!”
Ngô Bình: “Được, đến lúc đó tôi sẽ trị liệu cho tiền bối!”
Dương Thiên Hóa lấy ra một bùa ngọc, đưa cho Ngô Bình rồi nói: “Cậu kích hoạt bùa ngọc này là có thể trực tiếp tới điện Ngọc Hoàng!”
Ngô Bình đưa hai tay ra nhận: “Tạ ơn tông chủ!”
“Tôi sẽ phái người của mình dẫn cậu đi hiểu biết các nơi trong điện Ngọc Hoàng”.
Một người đàn ông trung niên to cao đi tới, ông ta thi lễ với Dương Thiên Hóa.
Dương Thiên Hóa: “Trưởng lão viên, sau này cậu ta sẽ là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông, thương lượng về việc thu xếp thân phận đi nhé!”
Trưởng lão Viên đáp: “Vâng thưa tông chủ, chúng tôi lập tức sắp xếp!”
Ngô Bình đi theo trưởng lão kia tới một đại điện, trưởng lão không nói gì, chỉ lo đi đường. Khi tới một sân nhỏ, ông ta thản nhiên nói: “Nghe nói thành tích kiểm tra của cậu không tệ?”
Ngô Bình cũng đã cảm giác được là trưởng lão này không mấy thân thiện với mình, hơn nữa ông ta có vẻ không quá kính trọng tông chủ Dương Thiên Hóa.
Anh đáp: “Phải!”
Trưởng lão Viên: “Tông chủ có cho phép cậu tiến vào điện Ngọc Hoàng không?”
Ngô Bình: “Có!”
Trưởng lão Viên cười lạnh: “Người người đều muốn tới điện Ngọc Hoàng nhưng lại lo biết truyền thừa nơi ấy không phải là thứ mà người thường có thể hưởng được. Không có số mạng đó thì chẳng khác nào đi chịu chết, tôi nghĩ cậu nên thận trọng suy xét. Đúng rồi, sau này cậu sẽ là đệ tử sơ cấp, nơi này là nơi ở của cậu, không có gì thì đừng chạy lung tung. Tôi sẽ cho người chỉ bảo cậu!”
Nói xong, trưởng lão Viên này rời đi.
Ngô Bình vào trong sân nhỏ của mình, phát hiện điều kiện nơi này rất bình thường, chắc là nơi ở của đệ tử cấp thấp.
Mấy phút đồng hồ sau, một thanh niên đi tới, cười nói: “Tôi là trưởng lão phụ trách giải quyết những sự vụ của đệ tử cấp thấp, tên là Chu Duyên Niên, sau này có việc gì cứ tới tìm tôi!”
Người này mang tới những vật dụng cần thiết cho Ngô Bình như nhẫn chứa đồ, lệnh bài để ra vào Ngọc Hoàng Tông, đồng phục đệ tử, tài nguyên tu luyện...
Sau khi để lại đồ đạc, Chu Duyên Niên rời đi, tuy Ngô Bình cảm thấy những người này không coi trọng mình nhưng anh cũng chẳng quan tâm mấy. Cầm lệnh bài lên, anh rời đi Ngọc Hoàng Tông, đi tìm Chu Ngọc Nhan.
Đến nơi, Chu Ngọc Nhan đang tu luyện, thấy anh về thì vội hỏi: “Có thành công không?”