Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Ngô Bình đồng ý yêu cầu của mình, mắt Phương Lập sáng lên, nói: “Chờ đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được người có thể hợp tác với mình, thật may quá”.

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông muốn tôi giúp thế nào?”

Phương Lập có vẻ đã suy nghĩ đến vấn đề này rất lâu, lập tức nói: “Có ba bước, bước, đầu tiên là dùng thuốc để kéo dài tuổi thọ của tôi, nếu không tôi sẽ yếu rồi chết trong vài năm nữa; bước thứ hai là dần loại bỏ sát khí trong vết thương trên đầu tôi, nó đang ăn mòn mạng sống của tôi; bước thứ ba là luyện chế một bộ đan dược giúp cơ thể tôi tái sinh”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, dường như ba điều này cũng không tính là quá khó với cậu, bản thân cậu là thầy luyện đan, cậu cũng từng nhìn thấy vết thương đó, sức lực mà thanh dao để lại cũng không phải không thể lay chuyển.

“Tôi có thể đồng ý với điều kiện của ông, nói xem ông có thể giúp tôi thế nào, dù sao cũng là tương trợ”, Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta.

Phương Lập bỗng trở nên có tinh thần, đôi mắt sáng rực, nói: “Tôi có thể thấy cậu có tư chất rất tốt, hơn nữa có tương lai tươi sáng. Đừng nghi ngờ mắt nhìn của tôi, thứ tôi giỏi nhất ở đời này chính là khả năng nhìn người, khí vận của cậu không hề thua kém gì thiên kiêu mạnh nhất của Đại lục Thánh Cổ”.

Sở dĩ ông ta được Kỳ Tướng coi là người toàn trí toàn năng là vì ông ta có khả năng nhận biết người khác rất siêu phàm và cực kỳ chính xác, điều này giúp Kỳ Tướng từng bước đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Ngô Bình không có hứng thú với những lời này, cậu chỉ muốn biết cái đầu này có thể giúp được cậu như thế nào, Phương Lập là người rất thông minh nên lập tức bổ sung thêm.

“Tôi nói rồi, chỗ tôi có một bộ công pháp đỉnh cao, cũng là công pháp cấp Thánh Hoàng của Đại lục Thánh Cổ. Cấp bậc Thánh Hoàng vẫn cao hơn Cổ Thánh. Trên cả Đại lục Thánh Cổ, công pháp cấp bậc này cực kỳ hiếm thấy. Tôi cũng tình cờ mới có được một bộ trong đó, cũng vì thế mà bị người ta chém đầu”, nói đến trải nghiệm này, trong mắt Phương Lập ánh lên vẻ căm hận như thể cực kỳ căm hận người đàn ông đã chặt đầu ông ta.

Ngô Bình thử hỏi ông ta: “Người chém đầu ông là người quen sao?”

“Hắn là em họ của tôi. Lúc đầu tôi gia nhập vào tông môn, hắn vô cùng ghen tị, cầu xin tôi dạy học cho hắn. Tôi đã quỳ trước mặt sư phụ ba ngày thì hắn mới có thể trở thành bái sư tu hành. Sau đó tôi thậm chí còn cố gắng hết sức giúp đỡ hắn, nâng cao tư chất của hắn, nghịch thiên đổi mệnh cho hắn. Hơ hơ, tôi đúng là ngu ngốc, tôi thay đổi cuộc đời hắn, nhưng lại phải trả giá bằng mạng sống của mình”.

Ông ta bỗng nhìn Ngô Bình: “Cho dù cậu không giúp được tôi, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cậu trưởng thành. Cậu chỉ cần hứa với tôi một điều, sau này nếu cậu đến Đại lục Thánh Cổ thì hãy giết chết tên vong ơn bội nghĩa đó giúp tôi”.

Ngô Bình cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm với chuyện này, công pháp cấp Thánh Hoàng quý giá như vậy, em họ ông ta giết người cướp lấy cũng là chuyện bình thường. Từ xưa đến này, con người tranh giành của cải, quyền thừa kế, tranh giành quyền lợi mà có quá nhiều anh em ruột ước gì có thể giết chết đối phương, huống gì là anh em họ?

“Được, tôi đồng ý với ông. Nếu tôi đến Đại lục Thánh Cổ, nhất định sẽ trả thù cho ông”, Ngô Bình hứa với ông ta.

Phương Lập rất hài lòng, ông ta cười nói: “Nếu gặp được cậu sớm hơn vài năm thì tốt quá”, ông ta không hài lòng với Kỳ Tướng trước kia.

Kỳ Tướng chức cao vọng trọng, có thể thu thập dược liệu mình muốn, điều này làm chậm lại sự yếu đi của ông ta, nếu không ông ta sẽ không thể sống sót đến ngày hôm nay. Nhưng so với Ngô Bình thì người kia vẫn kém xa, dù sao Ngô Bình cũng biết luyện đan, còn là người tu hành, đúng là một trời một vực.

“Nhưng nếu tu luyện công pháp cấp Hoàng thì ở đây không được, phải đi vào những nơi như của Đại lục Thánh Cổ, dù sao công pháp của hai bên đều khác nhau tùy theo môi trường. Nếu muốn tu luyện thì phải tiến vào môi trường tương ứng mới được, nếu không độ khó sẽ tăng gấp mười, gấp trăm lần”.

Ngô Bình cảm thấy ngạc nhiên: “Ý ông là tôi phải đi vào Đại lục Thánh Cổ à?”

Phương Lập cười “haha”: “Không cần thiết, cậu chỉ cần vào cấm địa cổ là được, nơi đó là một phần nhỏ của Đại lục Thánh Cổ, hoàn cảnh cũng không khác gì Đại lục Thánh Cổ”.

Ngô Bình ngạc nhiên, cấm địa thượng cổ là một phần của Đại lục Thánh Cổ?

Phương Lập rất hài lòng với phản ứng của Ngô Bình, ông ta hỏi: “Có thể cho tôi thêm một chút đan dược không?”

Ngô Bình đổ hết nước thuốc bên trong ra, sau đó lấy dược liệu mình chuẩn bị ra, nhanh chóng kết hợp với một đơn thuốc, sau đó ngâm vào trong nước sôi.

Hơn mười phút sau, nước sôi nguội đi một chút, cậu mới thả đầu người vào. Đầu người lập tức cảm thấy thoải mái, phải biết ông ta vẫn luôn phải chịu đau đớn, thuốc do Ngô Bình chế ra đã giảm bớt phần nào, cảm giác này thật tuyệt với ông ta. Giống như một người đang liên tục bị tra tấn đột nhiên được xóa bỏ hình phạt, có được giây phút bình yên.

Ngô Bình: “Thời gian gấp rút, tôi chỉ có thể tạm thời chế ra nước thuốc này. Buổi tối tôi sẽ luyện chế đan dược, làm hết cơn đau của ông”.

Phương Lập biết mình đã chọn đúng người, ông ta mỉm cười, bỗng há miệng nhổ ra một chiếc nhẫn có bùa chú.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Đây là?”

“Đây là pháp khí thực vật của tôi, tên vong ơn kia muốn giết tôi, ngoài công pháp cấp Hoàng thì còn muốn có được vật báu nửa đời này của tôi. Hơ hơ, cũng may hắn không thành công”.

Ngô Bình nhìn chiếc nhẫn: “Tặng tôi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK