Người đàn ông: “Truyền lệnh của tôi, giảm cấp bậc của Lâm Tôn xuống thành đệ tử tinh anh hạng hai, không còn được hưởng đãi ngộ của đệ tử tinh anh hạng nhất nữa”.
Người phụ nữ trung niên thở dài: “Đãi ngộ của tinh anh hạng hai thua kém đệ tử tinh anh hạng nhất gấp mười lần, mong là Lâm Tôn sẽ tiếp tục cố gắng”.
Người đàn ông nói: “Điều tra kỹ lưỡng người đấu bóng rổ với Lâm Tôn cho tôi. Nếu cậu ta không có thầy truyền dạy thì có thể chiêu mộ cậu ta; nếu đã có thầy truyền dạy thì hãy ghi lại rồi cử người quan sát lâu dài”.
“Vâng!”, có người ở phía sau thấp giọng nói.
Trận đấu kết thúc, Kiều Tuấn Tài chạy đến cười nói: “Cậu Ngô, lần này đặt cược bảy mươi tỷ, tỷ lệ 1:2.8”.
Ngô Bình nói: “Ừ, những việc khác giao cho anh xử lý”.
Buổi chiều không còn trận đấu nữa, Ngô Bình gọi mọi người và huấn luyện viên ra phía sau rồi nói: “Em sẽ không tham gia vào những trận đấu sau nữa”.
Mọi người nhìn nhau, huấn luyện viên hỏi: “Ngô Bình, sao em lại không tham gia?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu em tham gia, quán quân chắc chắn thuộc về Trung Châu, nhưng vinh quang không có áp lực này thì có ý nghĩa gì nữa?”
Huấn luyện viên thở dài: “Biểu hiện của em hơn hẳn tưởng tượng của cô”.
Ngô Bình: “Huấn luyện viên, dù không có em, Trung học số 1 Trung Châu cũng rất mạnh, ít nhất có thể tiến vào top ba”.
Tiêu Kiếm nói: “Ngô Bình, cậu yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành giải quán quân”.
Ngô Bình vỗ vai cậu ta: “Tôi tin các cậu”.
Lúc này, Tuyết Vũ bước nhanh đến, sắc mặt cô ấy hơi khó coi, thấp giọng nói: “Công tử, sư phụ tôi bị người đánh đến mức bị thương nặng, đang nguy cấp. Trước khi chết, ông ấy mong có thể được gặp công tử”, nói xong cô ấy quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Ngô Bình cau mày, thực lực của Hướng Chấn Minh rất mạnh, ai có thể đánh ông ta bị thương?
Cậu vốn không định hỏi, chỉ là thấy dáng vẻ lo lắng âu sầu của Tuyết Vũ thì không khỏi mủi lòng, ngẫm nghĩ một lát bèn nói: "Cô ra ngoài chờ tôi đi".
"Cảm ơn cậu!", Tuyết Vũ vội vàng nói.
Sau đó, Ngô Bình nói với các đội viên: "Tuy trận đấu kế tiếp tôi không tham gia, nhưng vẫn sẽ sát cánh bên mọi người".
Huấn luyện viên biết Ngô Bình đã quyết định nên đành phải nói: "Vậy cô sẽ nói với bên ngoài là em bị thương nên không thể tham gia trận đấu kế tiếp".
Ngô Bình gật đầu: "Kế tiếp, chắc Lâm Tôn sẽ không thi đấu nữa nên áp lực của các cậu sẽ vơi đi rất nhiều".
Lúc này, Diệp Ngưng Băng cũng đến chào hỏi: "Ngô Bình, chúc mừng cậu".
Ngô Bình: "Tôi giúp cậu thắng tiền, cậu đúng là nên cảm ơn tôi".
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được, tối tôi mời, hy vọng cậu có thể đến. Chúng ta lưu số nhé, đến lúc đó tôi cũng tiện thông báo cho cậu".
Ngô Bình: "Được".
Cậu bảo Hàn Băng Nghiên về khách sạn trước rồi gọi Tuyết Vũ cùng đi đến Tiên Vương Môn.