Mị Lan sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng quỳ xuống trước mặt anh, nói: "Tham kiến lão tổ tông!"
Ngô Bình cười nói: "Không cần khách sáo, từ nay về sau cứ xưng hô như cũ. Dù sao kiếp này tôi cũng chỉ là người bình thường, nên xưng hô không cần quá câu nệ".
Mị Lan hỏi: "Vậy công tử sẽ quay lại gia tộc Tư Không sao?"
Ngô Bình: “Chủ yếu tôi sẽ ở bên ngoài, Ẩn đảo vẫn sẽ do Tư Không Vũ quản lý. Được rồi, tôi tới báo với cô một tiếng như vậy thôi. Xin cáo từ”.
Anh nói đi là đi, Mị Lan sau đó suy nghĩ vài giây rồi quyết định đi tìm Vô Tương Vương.
Về đến nhà, Ngô Bình đem những cung điện, pháp khí vừa thu được đặt vào tiên cảnh Long Hổ. Anh cũng phóng to những kiến trúc cung đình kia lên mấy lần.
Thấy Ngô Bình quay lại, Ngô Mi nói: “Anh, em còn tưởng là anh không về kịp cơ”.
Lần trước Ngô Mi nói muốn gặp mấy người bạn. Có điều thế giới bên ngoài hiện giờ không an toàn nên Ngô Bình đã hứa sẽ “hộ tống” cô bé đi.
Anh vỗ đầu cái bốp rồi hỏi: “Vẫn chưa tới lịch hẹn bạn của em đâu nhỉ?”
Ngô Mi cười đáp: “Ngày kia cơ. Anh mà về muộn hai hôm nữa là em phải tự đi rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, hai ngày này anh sẽ chỉ ở nhà thôi. Ngày kia sẽ đưa em đi được chưa”.
Thế nhưng, anh vừa ở nhà được nửa tiếng thì bên phía Tử Phi truyền tin tới. Cô ấy nói mẹ của Âu Chiến, người tự xưng là Thần tộc đó đưa theo một đám tuỳ tùng đến cướp mỏ vàng Thiên rồi.
Bởi bà ta là người của Thần tộc nên Thiên Đạo Môn chưa can thiệp. Tử Phi trong cơn nóng giận đã đánh chết mấy tuỳ tùng của bà ta và đánh bị thương mẹ của Âu Chiến.
Nhà họ Âu đã tuyên bố sẽ phái cao thủ của Thần tộc đến tính sổ với Tử Phi.
Ngô Bình nổi giận đùng đùng, lập tức quay về Thiên Đạo Môn.
Đến nơi, anh thấy Tử Phi đang ảo não ngồi trong phòng khách. Rõ ràng cô ấy đang lo việc cao thủ Thần tộc tìm tới tính sổ.
Tử Phi: “Huyền Bình, em lỡ tay đánh bị thương mẹ của Âu Chiến”.
Ngô Bình cười lạnh: “Một con tép riu của Thần tộc thì có gì đáng lo chứ? Không phải bọn chúng muốn dựa vào Thần tộc sao? Vậy để anh tìm một vị đại thần để doạ chúng sợ tè ra quần!”
Tử Phi ngạc nhiên: “Tìm một vị đại thần?”
Ngô Bình dứt lời liền ném ra đại thần bị trấn áp trong cấm địa Hắc Kì Lân. Vị đại thần này vẫn đang liều mạng chống cự ba loại bí lực của Ngô Bình, sống không bằng chết.
"Ranh con, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra!" Hắn quát.
Ngô Bình đi tới, đạp cho hắn một phát: "Ta trước đây thật sự chưa biết đối phó với ngươi như thế nào, nhưng giờ thì biết rồi”.
Nói xong, anh lấy lò quẻ ra rồi ném đại thần vào trong.
Ngô Bình có quái bàn Tiên Thiên, có thể dễ dàng khống chế nhiều trận pháp cấm chế trong lò quẻ. Đột nhiên, ngọn lửa bốc lên, đại thần bên trong gào thét liên hồi, cảm giác như mình đang chết đi vậy.