Ngô Bình cười nhạo: “Đến đúng lúc lắm, dù sao tôi cũng sẽ đi tìm nó”.
Bây giờ anh vừa kích hoạt Tinh Tàng, cả người tràn đầy sức mạnh và ý chí chiến đấu, đang muốn tìm người để đánh nhau. Nhìn thấy người khổng lồ lập tức nhảy lên không trung, đáp xuống trước mặt người khổng lồ một mắt.
Người khổng lồ một mắt hét lên một tiếng, bốn cánh tay cùng lúc vùng vẫy, hai cánh tay nắm lấy tay Ngô Bình, hai tay còn lại đánh vào mặt anh.
Ngô Bình không có ý định né tránh, đầu anh đập về phía trước, chỉ nghe một tiếng “phịch”, nửa khuôn mặt của người khổng lồ hóp lại, nó rên lên một tiếng đau đớn.
Sau đó anh liên tục tung ra rất nhiều nắm đấm, sức lực ở mỗi nắm đấm đều toát ra uy lực dời núi lấp biển. Người khổng lồ này kém xa cả nghìn dặm, hoàn toàn không có khả năng đỡ được sức mạnh mà anh tung ra.
Liên tiếp vài cú đấm, cơ thể người khổng lồ một mắt ngã xuống đất.
Ngô Bình cưỡi lên người nó, hai tay vung lên đánh cho nó không còn sức đánh trả.
Cũng không biết đánh được bao nhiêu quyền, cuối cùng người khổng lồ một mắt hôn mê.
Nhìn thấy người khổng lồ một mắt bất động, Ngô Bình bèn phong ấn nó vào trong Động Thiên của mình, định bụng đem về bộ lạc Ám Nguyệt để làm vật hiến tế.
Các sinh linh mạnh khác đều nhìn thấy sự đáng sợ của Ngô Bình, các cường giả vốn dĩ còn định ra tay với anh đều thu khí tức của mình lại, sợ sẽ chọc giận Ngô Bình.
Thu người khổng lồ một mắt vào trong Động Thiên xong, Ngô Bình mở thần niệm ra rồi quét qua khu rèn luyện. Ngay cả khi thần niệm của anh xâm phạm vào địa bàn của vài cường giả, những cường giả này cũng không dám lên tiếng phản đối, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Vừa liếc mắt nhìn anh đã phát hiện ra không ít linh dược biến dị. Tất cả sinh linh ở nơi rèn luyện này đều sẽ biến dị, thế nên xuất hiện rất nhiều dược liệu quý giá.
Anh lập tức lấy roi Bách Thảo ra, quất vào Bách Thảo thu thập dược lực.
Cứ thế, anh vừa tu luyện vừa thu thập dược lực, thoáng chốc đã qua bảy ngày.
Bảy ngày sau, anh cảm thấy mình đã thích nghi được với tinh khí cực mạnh đó, thế là tiếp tục mở Nhân Tàng thứ hai ra.
Bề ngoài của Nhân Tàng thứ hai dày hơn, nhưng thực lực của anh cũng mạnh, hơn nữa có kinh nghiệm rồi nên nửa ngày đã phá được.
Nhân Tàng này nằm trên vai phải, lúc kích hoạt một nguồn năng lượng bá đạo được phóng ra, đi vào cơ thể Ngô Bình.
Anh lập tức cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên gấp bội, hơn nữa sức mạnh này có thể phóng ra ngoài cơ thể, sản sinh ra nhiều hiệu quả thần kỳ.
Rất nhanh Chân hình của anh đã hấp thu sức mạnh này, từ đó trở nên mạnh hơn, đồng thời sở hữu chân lực toàn năng và không thể phá hủy.
Anh mất thêm mấy ngày để làm quen với nguồn sức mạnh mới này.
Hôm nay Đỗ Ngọc Kiều bỗng nói: “Tư chất của anh tốt như thế, tại sao không đến điện Câu Trần và điện Tử Vi thử xem?”
Ngô Bình: “Điện Câu Trần ở đây à?”
Đỗ Ngọc Kiều gật đầu: “Điện Câu Trần cách đây hơn chín mươi nghìn dặm, từng có rất ít người vào được bên trong nhưng họ không thể có được sự truyền thừa. Bây giờ, có hai sinh linh rất mạnh canh giữ bảo vệ điện Câu Trần, không ai dám đến gần”.
Nghĩ đến truyền thừa của Ngọc Hoàng, Ngô Bình rất muốn thử: “Vậy chúng ta đến đó xem thử”.