Ngô Bình khẽ thở dài: “Đã bảo là anh trúng Ngưng Huyết Chỉ của tôi rồi, đừng có ra tay, thế mà anh nhất quyết không nghe”.
Lúc này Đỗ Nhược Hải mới hiểu ra. Hắn nhìn chòng chọc vào Sử Văn Thánh, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt thành lời.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Ông ta lừa anh vì sợ bị anh tức giận cắn ngược trước khi chết. Dù sao ông ta cũng chỉ là Tiên Thiên, không phải đối thủ của anh”.
Đỗ Nhược Hải hét ầm lên, cơ thể căng ra, màu da dần chuyển màu xanh đen, ít lâu sau đã tắt thở, biến thành thi thể.
Sử Văn Thánh lắc đầu bảo: “Đúng là vô dụng!”
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói ông không cho phép tôi rời khỏi phòng?”
Sử Văn Thánh cười đáp: “Làm sao tôi dám thất lễ với anh Ngô chứ? Chắc chắn là tên rác rưởi này tự tung tự tác, mong anh Ngô đừng trách!”
Ngô Bình hừ giọng: “Sử Văn Thánh, xem ra tôi nể mặt ông quá rồi! Bên cạnh ông còn một Nhân Tiên nữa phải không? Gọi ra đây đi!”
Sử Văn Thánh cười khổ: “Anh Ngô đừng giận, trước đó là hiểu lầm. Ở chỗ của tôi, anh muốn đi đâu cũng được, không ai dám ngăn cản”.
Ngô Bình hỏi: “Thế à? Vậy còn cái hố kia, tôi cũng được vào phải không?”
Sử Văn Thánh cười đáp: “Tất nhiên là được!”
Ngô Bình nhìn ông ta chăm chú khoảng vài giây, đoạn nói: “Được, tôi đi trước đây”. Dứt lời, anh xoay người rời lều, đi về phía hố.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Sử Văn Thánh nở một nụ cười quái dị. Bỗng có giọng nói vang lên.
“Ông Thánh, tên này có năng lực cao cường, không ngờ lại giết được Đỗ Nhược Hải”.
Sử Văn Thánh nói: “Hừ, cao cường đến mấy cũng phải chết thôi. Một khi vào cái hố ấy thì đừng mong ra khỏi!”
Người kia cười nói: “Đúng vậy. Với lực vẫn tiên trong hố, ngay cả Địa Tiên còn bó tay chịu chết, huống chi là một Nhân Tiên cỏn con?
Sử Văn Thánh bảo: “Đi truyền lệnh, một khi Ngô Bình vào hố, giết bất luận tội!”
“Vâng!”
Ngô Bình chậm rãi tiến về hố lớn. Đến lối vào cầu thang, anh dừng lại vì lờ mờ nhìn thấy ánh sáng đỏ lập loè bên dưới hố sâu. Đó là gì?
Có hai người đàn ông cao to ở cầu thang. Họ tiến lại gần anh: “Anh Ngô, anh không thể xuống dưới”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tránh ra”.
Họ bất lực, đành lùi ra hai bên.
Ngô Bình bước xuống cầu thang, sau khi đi một vòng, bỗng cảm thấy không ổn. Chân khí trong người dường như trở nên mất kiểm soát? Kỳ lạ hơn là thần niệm của anh cũng không thể giải phóng.
Anh giật mình, bèn xoay người định ra khỏi đây. Nhưng không biết từ khi nào, phía sau anh đã có mấy chục người cầm dao đứng chắn hết lối đi.
“Tên họ Ngô kia! Không ngờ đến chứ gì? Vào đây rồi, anh sẽ biến thành người bình thường!”, một gã cao to cười khẩy, người này cao gần hai mét, cơ bắp săn chắc.
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Dựa vào các người mà đã muốn giết chết tôi?”
Tay cao to kia hừ mạnh, vung con dao đầu quỷ, chém mạnh về phía Ngô Bình.
Anh lấy cái xẻng bên hông ra, đâm xiên về phía trước. Một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay phải của gã kia và dao đầu quỷ đều rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng từ phần cánh tay bị gãy.