Chào tạm biệt Dương Thái xong, Ngô Bình vào tỉnh phủ tìm Cổ Thanh Liên, nói rõ mục đích tới của mình.
Thấy dáng vẻ đã khác hoàn toàn của Ngô Bình, Cổ Thanh Liên có chút không quen: “Hoa ra anh đã phong ấn ký ức, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Một tu sĩ tiên giới, Thanh Liên, tôi tới tìm cô là muốn nhờ giúp một việc, tìm giúp tôi một căn nhà có sân rộng, diện tích mà hơn trăm người ở ấy. Một thời gian nữa, người nhà của tôi sẽ chuyển tới!”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Cái này không khó. Nửa năm trước tôi có mua sơn trang Bốn Mùa, định làm biệt viện của nhà họ Cổ, nếu anh cần thì tôi tặng cho anh!”
Ngô Bình cười: “Cám ơn!”
Cổ Thanh Liên: “Tôi và anh còn cần khách sáo gì nữa. Đi thôi, tôi dẫn anh đi tham quan!”
Hai người tới sơn trang Bốn Mùa, diện tích đúng là rất rộng, gấp đôi sơn trang Hoàng Long. Sơn trang này nửa trên núi, nửa là bình nguyên, còn có con sông trải dài, cảnh sắc khá đẹp.
Ngô Bình khá hài lòng, quyết định để nhà mình chuyển tới đây.
Kế tiếp, Ngô Bình tự mình chọn mua đồ gia dụng, tìm người cải tạo sơn trang. Cứ thế, anh bận rộn mấy ngày mới đón người nhà tới được.
Thế tục là cuộc sống củi gạo mắm muối, đến đây rồi thì người lớn lẫn trẻ con đều thay quần áo, thích ứng cuộc sống của dân chúng bình thường.
Đã hơn một năm không thể ra cửa của Vạn Phúc Thần Thổ, mấy đứa nhỏ ít khi có cơ hội ra ngoài, hiện đã có nên vui vẻ chạy đi thám hiểm.
Mấy năm nay Ngô Bình ít ở bên cạnh người thân nên dứt khoát ở nhà, làm bạn với vợ con. Buổi sáng dạo phố và Đường Tử Di, buổi chiều xem phim với Lý Mai.
Trong nháy mắt, anh đã ở nhà được nửa tháng. Dưới sự sắp xếp của anh, Liễu Kim Long trở thành Giang Nam Vương mới, đương nhiên người đời cũng biết anh là chỗ dựa của Liễu Kim Long.
Ngày này, Ngô Bình tới Vạn Kiếm Tiên giới, dù sao anh cũng là đệ tử quan trọng, vẫn cần phải lộ mặt.
Đệ Nhất Kiếm Tông nhờ có đệ tử Thái Hoàng giáo gia nhập cũng trở nên tươi sáng, ở Vạn Kiếm Tiên giới, tông môn trở thành môn phái lớn, ít có thế lực nào dám tới khiêu chiến.
Thấy Ngô Bình đã thay đổi vẻ ngoài, mấy người Thẩm Huyền Tông đều giật mình, Ngô Bình nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, biết thân phận thật của anh rồi, ba vị sư tôn đều cảm thán.
Ở Đệ Nhất Kiếm Tông nửa ngày, Ngô Bình về nhà dạy dỗ Vô Thượng Kiếm Điển cho đám nhỏ, thân là người sở hữu vương toạ kiếm đạo, anh muốn truyền thừa tuyệt học kiếm đạo.
Cứ thế, anh vừa tìm hiểu vương toạ vừa truyền dạy kiếm đạo cho đám người Lý Dược Sư, Lý Thái Nhất.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã hết một tháng. Ngô Bình mở Thánh Môn, đám đông cùng nhau tới Thánh Cổ Đại Lục, anh giúp họ tiến hành thánh xúc, mở đạo mạch.
Mọi người đều đã dùng Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan, lại được Ngô Bình chỉ bảo, ai cũng mở được huyền mạch tử mạch, trong đó, Lý Dược Sư, Lý Thái Nhất, Lý Tinh Kiếm, Lý Dật còn mở ra được 1 thánh mạch. Đường Tử Di, Nguyệt Vũ, Lý Mai, Đào Như Tuyết, Lâm Băng Tiên, Diệp Băng Hi, Lạc Ngưng Đan có thể mở ra ít nhất 8 đạo mạch, hơn nữa đều là huyền mạch.
Sau khi mở đạo mạch, Ngô Bình đưa họ về nhà rồi dẫn Thần Nguyệt về học viện Kim Long.
Trước đây hai người đi là để tránh mặt Khương Đông Hải, giờ tính thời gian thì đã hơn nửa năm.
Khi anh quay lại, Dược lão tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ, sao thế ạ?”