Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nhận lấy lá bùa, cất cẩn thận rồi hỏi: “Sư tổ, đại thế giới Thượng Thanh có nhiều cao thủ đến thế, tại sao không cho người xuống đây?”

Lão tổ Huyền Đô cười, nói: “Giống như người của đại thế giới Thái Thanh muốn đến đại thế giới Thượng Thanh vậy, người của Thượng Thanh cũng muốn đến đại thế giới Ngọc Thanh cao cấp hơn”.

Ngô Bình: “Vậy người của đại thế giới Ngọc Thanh không chịu ra ngoài sao?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đương nhiên là có người ra ngoài chứ, có điều thứ mà họ theo đuổi đã vượt ngoài thế tục, vì vậy họ không thích quan tâm đến chuyện bên ngoài cho lắm. Đương nhiên, cũng có thể do thời cơ chưa chín mùi, đợi thời cơ chín mùi thì biết đâu đám cao thủ đó sẽ ra khỏi núi làm việc”.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, Ngô Bình cầm theo lá bùa, được đám người lão tổ Huyền Đô đích thân tiễn đến cổng vào đại thế giới Thượng Thanh, cổng Thượng Thanh.

Trước cổng Thượng Thanh, lão tổ Huyền Đô nói: “Huyền Bình, đến đó nhất định phải cẩn thận, bảo vệ tính mạng mới là chuyện quan trọng. Không có giải cũng không sao, không đến được đường đến Chân Thánh cũng không sao, nhưng nhất định phải sống sót. Chỉ có sống sót thì con người mới có hy vọng, chết đi thì mọi thứ đều thành hư vô”.

Ngô Bình cười, nói: “Sư tổ, muốn con chết đâu phải chuyện dễ gì”.

Phiêu Diêu: “Huyền Bình, giữ mạng quan trọng nhất, đi đi”.

Ngô Bình bước vào cổng Thượng Thanh, ánh sáng lóe lên, anh liền biến mất.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện, đó là Vương Mẫu. Bà ấy đã đến từ rất sớm, chỉ là không ra mặt mà thôi, để tránh việc Ngô Bình cảm thấy đường đột.

Lão tổ Huyền Bình: “Vương Mẫu, bà nghĩ Huyền Bình có thể lấy được giải gì?”

Vương Mẫu: “Tôi cũng không dám nói bừa, lần này trong những người đến tham gia đại hội Thượng Thanh có không ít chân tu kỳ tài thiên ngoại”.

Lão tổ Huyền Đô: “Chỉ cần thằng bé có thể sống sót thì tôi đã mãn nguyện rồi, không cần phải thành công cỡ nào”.

Vương Mẫu nói: “Nhưng tôi cảm thấy nhất định xếp hạng của Huyền Bình sẽ không quá thấp, dù không lọt vào top mười thì cũng nhất định có thể vào được top hai mươi”.

Lão tổ Huyền Đô: “Điều mà tôi quan tâm không phải việc tỷ võ ở đại hội Thượng Thanh mà là có người hại thằng bé ngoài đại hội”.

Vương Mẫu: “Tôi cũng thấy hơi lo lắng, nhưng chỗ đó là đại thế giới Thượng Thanh, có cao thủ tám kỷ nguyên trấn thủ, chúng ta không thể can dự”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đúng vậy, vì vậy tất cả đều phải trông vào vận may của Huyền Bình”.

Khi Ngô Bình vào cửa Thượng Thanh, loáng một cái thì anh đã xuất hiện ở một quảng trường lớn, trên quảng trường có rất nhiều tu sĩ, đứng cách nhau rất xa.

Anh vừa xuất hiện thì có một tu sĩ nam bước qua, anh ta mặc một chiếc áo màu vàng, tay áo có thêu một thanh kiếm nhỏ.

Tu sĩ áo vàng hỏi: “Đưa bùa thông hành của anh cho tôi”.

Ngô Bình đưa lá bùa đó cho anh ta, tu sĩ áo vàng liếc sơ, vẻ mặt hơi khác lạ: “Thì ra là người đến tham gia đại hội Thượng Thanh, đi theo tôi”.

Anh ta dắt Ngô Bình đi về đầu kia của quảng trường, đến trước mặt của một tu sĩ trung niên, anh ta giao lá bùa cho tu sĩ trung niên rồi nói: “Anh đi theo ông ấy đi”.

Ngô Bình không nghi ngờ gì, đi theo người đàn ông trung niên rời khỏi quảng trường. Ngoài quảng trường là một vùng đất hoang dã, người đàn ông trung niên càng bay càng xa, nơi mà ông ta bay đến cũng càng lúc càng hoang vắng.


Ngô Bình cảm thấy có gì đó không ổn nên đột ngột dừng lại trên đầu một ngọn núi hoang, hỏi: “Ông định đưa tôi đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK