Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm vị hoàng đế triều đại trước được chôn cất ở núi Ngũ Đế nên khá có tiếng.

Ngô Bình vừa tìm được chỗ trốn thì nghe thấy tiếng bước chân ở gần đó, một thị vệ dẫn theo một nhóm thuộc hạ đang đóng quân ở gần đó.

Ngô Bình biết, đế lăng này vẫn chưa được khơi thông ra hoàn toàn, cậu thử dùng thần niệm để quan sát, sau đó phát hiện nham thạch ở nơi này ngăn cách thần niệm, chất của đá trong này vô cùng cứng, bên cạnh đó lại còn có vài lưỡi đao cuộn tròn lại, hiển nhiên đều là những thứ đã qua sử dụng.

Vì thế cậu đã bày ra một ảo trận cách đó không xa, mỗi người tiến vào ảo trận đều sẽ rơi vào ảo ảnh mà cậu đã thiết lập trước, những gì họ nhìn thấy, nghe thấy đều là những gì Ngô Bình muốn cho họ biết.

Cậu đi vào cửa hang phụ cận, lấy ra đao xương Thiên Tai, đâm mạnh vào vách đá. Độ cứng của đao xương Thiên Tai mạnh hơn rất nhiều so với những vũ khí mà mấy người này sử dụng, một đao chém xuống đã không thấy được chuôi đao.

Vừa mới bước vào, Ngô Bình đã ngay lập tức biết được bên trong trống không, ngay lập tức hiểu ra, nơi này cách lăng một không còn xa nữa.

Vì thế, cậu lợi dụng ảo cảnh, để cho những người đào đá đổi hướng đào về phía bên trái. Mà cậu mượn sự sắc bén của đao xương Thiên Tai, trực tiếp cắt một cục đá xuống, đẩy mạnh, cục đá lập tức lăn xuống bên trong lăng mộ.

Cậu hạ thấp người chui vào trong lăng mộ, sau đó lại dùng một tảng đá mà lấp nó lại.

Sau khi tiến vào bên trong lăng mộ, Ngô Bình đánh giá khắp chung quanh. Cậu phát hiện hiện phần một ở nơi này vô cùng chật hẹp, phải cúi người xuống mới có thể đi được. Cậu biết, nơi đây chắc chắn không phải phần một chính nên vì thế mà một bên mò mẫm, một bên đi về phía trước.

Ngay lúc Ngô Bình tiến vào bên trong lăng mộ không lâu, một ông lão xuất hiện ở ngay bên cạnh ảo cảnh mà cậu đã bố trí, bên người ông lão còn có hai vị tu sĩ, trong đó có một người trung niên mặc một cái trường sam xanh ngọc, có khí thế của người đứng đầu.

Người trung niên mặc áo xanh nói: “Ông Kỷ, để cho những người này đi vào, thật sự có thể giúp chúng ta mở mộ sao? Lỡ như bọn họ nhanh chân đến trước chúng ta thì sao?”

Hai bên má ông lão không có thịt, râu ngắn màu vàng, tóc hoa râm, ông ta cười nói: “Lăng mộ này là do một vị đại nhân vật của tiền triều tạo nên, trận pháp và cơ quan ở bên trong không phải là ít, nếu chỉ dùng lực lượng của chúng ta để mở mộ thì chỉ có thể dùng mạng người để điền vào. Còn về chuyện mà cậu lo bọn họ có được chỗ tốt đấy à, hoàn toàn không có khả năng! Loại lăng mộ thế này, chắc chắn không thể chỉ cần một hai người là có thể mở ra được, bởi vì vận may của một người cũng chỉ có hạn, lại thêm không có cách nào có thể mang theo nhiều bảo vật thế này”.

“Nếu lỡ như?”. Người trung niên mặc áo lam vẫn còn có hơi lo lắng.

Ông lão trầm mặc vài giây, nói: “Nếu có ai có thể đi đến được chỗ cất bảo bối trong lăng mộ, vậy thì chứng minh vận khí của người này còn vượt qua được cả vận mệnh của hoàng triều Đại Hạ, thế lực còn lớn hơn cả người ở sau lưng hoàng đế. Người như thế, có phải là cấp bậc mà chúng ta đối kháng được sao?”

Người trung niên mặc áo xanh gật gật đầu: “Ônh Kỷ nói cũng có lý. Bây giờ đã có bảy người đi vào, hy vọng bọn họ có thể giúp chúng ta mở lăng mộ ra!”

Ngô Bình tiếp tục đi về phía trước, những đường trong mộ càng đi thì càng hẹp, cuối cùng cậu chỉ có thể trườn như rắn ở bên trong mộ đảo.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác được trên người như có tảng đá lớn đang đè lên, khiến cậu đứng yên tại chỗ. Cùng lúc đó, chung quanh xuất hiện hai mươi bốn cái tiên mâu vô cùng sắc nhọn, xuyên qua phía trên của Ngô Bình.

Trong lúc bị tảng đá ấn xuống, dưới người Ngô Bình chợt xuất hiện một cái khiên mặt quỷ, tiên mâu đâm vào trên tấm khiên, cuối cùng bị đứt gãy!

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thúc giục Tầng Núi Thứ Sáu, ánh sáng từ thanh kiếm chợt lóe, cục đá vô cùng kiên cố đã bị cậu cắt thành nhiều mảnh nhỏ, không gian cũng vì thế mà lập tức trở nên thoáng đãng hơn nhiều.

Cậu ngồi trên một đống đá vụn, trong lúc nhất thời không biết nên đi đến chỗ nào, sau đó dò hỏi mèo đen: “Mèo đen, có cảm thấy gì không?”

Mèo đen xuất hiện trên vai cậu, chỉ chân về phía sau khoảng một lóng tay, nói: “Ở đó có một sức mạnh vô cùng huyền diệu”.

Ngô Bình hỏi: “Có biết là cái loại sức mạnh gì không?”

“ít nhất là cấp bậc đại thiên cấm kỵ!”, mèo đen nói.

Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên: “Đại thiên cấm kỵ vẫn còn tồn tại sao? Kỳ quái, tiền triều làm sao có thể đặt một vật quan trọng như thế ở cái loại địa phương này?”


Mèo đen: “Tôi còn cảm giác được, sức mạnh này chỉ mới được sinh ra. Xem ra có vẻ như sức mạnh này hẳn là được hình thành bên trong lăng mộ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK