Ngô Bình xuống sảnh. Người nhà nạn nhân nhìn ba thi thể cuộn tròn kia rồi căm phẫn đấm đá. Hàn Thiên Dũng đứng gần đấy, sắc mặt rất kém nhưng không dám nói gì.
Người nhà nạn nhân đánh mệt rồi, người phụ nữ trung niên kia mới cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện nên làm. Người chết không thể sống lại, mong các vị nén bi thương”.
Rồi anh lục soát người ba thi thể ấy, tìm được ít tiền mặt, vài tấm chi phiếu, tổng cộng hơn ba triệu. Anh chia khoản tiền này làm ba phần và gửi cho người nhà của ba nạn nhân đã khuất, đoạn nói: “Các vị vẫn phải tiếp tục sống, khoản tiền này xem như là tiền bồi thường của ba tên khốn kiếp này vậy”.
Người nhà nạn nhân rối rít cảm ơn anh rồi được dẫn lên lầu để kiểm tra thi thể người bị hại.
Hàn Thiên Dũng tiến đến vài bước: “Cậu Ngô à, mấy người này…”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Bọn Đông Doanh này đột nhiên phát tác bệnh rồi bất ngờ tử vong”.
Hàn Thiên Dũng không ngốc. Ông ta biết Ngô Bình đã ra tay, nhưng không dám không nghe theo, đành cười gượng: “Được, tôi hiểu rồi”.
Lúc này, có một ông lão mặt đầy nếp nhăn xông vào, dùng tiếng Đông Doanh, vừa chỉ vào thi thể vừa giận dữ nhìn Ngô Bình, miệng líu ríu nói những điều chẳng ai hiểu được.
Nhưng Ngô Bình vẫn nhìn chăm chăm vào đối phương. Tuy người này đã cải trang, nhưng anh vừa nhìn đã biết tu vi của đối phương rất cao, không thua kém Diệp Thiên Tông!
Ông lão có vẻ rất phẫn nộ, nói bằng tiếng Viêm Long: “Đồ giết người, tao phải tố cáo mày, mày nhất định phải đền mạng cho con tao”.
“Ra tay!”
Trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của Lạc Trường Sinh. Anh giật mình, nhưng ngay giây sau đã đột ngột rút kiếm ra.
Lần này ra ngoài, anh có mang theo thanh sát kiếm ấy. Anh vừa rút kiếm, đôi mắt ông lão kia đã loé lên hung quang. Ông lão chưa kịp ra tay thì linh hồn đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, đầu óc trống rỗng.
Đúng lúc này, kiếm của Ngô Bình đã vung đến. Kiếm loé sáng, đầu ông lão rơi xuống đất, máu trào ra từ lồng ngực.
“Á…”
Chủ tịch huyện Hàn Thiên Dũng sợ hãi hét toáng lên, mặt trắng bệch, cuống cuồng lùi về sau.
Ngoài cửa, Lạc Trường Sinh vừa tiến vào. Ông ta vẫn luôn đuổi theo nhẫn thánh Inoue Kazuo. Đối phương đã đến đây, ông ta cũng có mặt, bèn quyết đoán ra tay, phối hợp với Ngô Bình chém chết đối phương.
Lạc Trường Sinh cười nói: “Cảm ơn nhé, cậu Ngô!”
Ngô Bình hỏi: “Ông Lạc, đây chính là nhẫn thánh Inoue Kazuo?”
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Năng lực của kẻ này rất mạnh, nhẫn thuật cao siêu. Nếu không dùng thần niệm đuổi theo thì tôi đã bị bỏ xa rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Chẳng phải hạng tốt lành gì, giết sạch cả đi. Ông Lạc à, ông chịu trách nhiệm về cái chết của Inoue Kazuo đấy nhé”.
Lạc Trường Sinh nhẹ giọng đáp: “Tất nhiên. Người này do tôi giết, không liên quan gì đến cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Kẻ còn lại đâu rồi?”
Lạc Trường Sinh thản nhiên trả lời: “Biến thành tên ngốc rồi”.