Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, bảy đạo lưu quang lao vút đi trên không trung. Khí tức đó đều là của Địa Tiên cảnh giới năm trở lên!

Luồng sáng xanh bao bọc lấy Ngô Bình, anh vút lên không trung, mượn sức mạnh của luồng sáng để bay tới đỉnh núi kia. Ngô Bình nhặt ống tên và cung tên lên.

Cung và tên đều là đồ tốt. Ngô Bình không khách sáo mà thu lại, cất vào trong nhẫn chứa đồ rồi quay về sân chùa.

Luồng sáng xanh kia xuất hiện trong vòng ba phút. Đợi khi luồng sáng tắt dần, nó thu lại thành một chiếc nhẫn màu xanh trong lòng bàn tay Ngô Bình.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc nhẫn, phát hiện đây cũng là một chiếc nhẫn trữ đồ. Hơn nữa không gian của nó còn to hơn không gian của chiếc nhẫn anh đang có một chút.

Đám người tụ lại trước sân chùa lúc trước sớm đã chạy hết. Người giết được cả Chân quân thì ai dám chọc vào?

Ngô Bình quay lại đại điện, Khương Tích hỏi: “Khí tức ban nãy mạnh quá, quả thực còn mạnh hơn mẹ tôi năm xưa”.

Long Ấn cực kỳ kinh ngạc, nói: “Ngô giáo chủ, ban nãy lão tăng cũng kinh ngạc, còn tưởng thánh tăng phục hồi được tu vi”.

Ngô Bình cười đáp: “Giờ chúng ta có thể được yên ổn mấy hôm rồi”.

Trời vừa sáng, Lý Huyền Bá và Tạ Phi đến chùa Kim Đỉnh. Người Thân Độc đã không còn tới làm loạn, hai người họ không còn việc gì làm nên tới chùa Kim Đỉnh tìm Ngô Bình.

Tạ Phi là kỳ tài võ học, Ngô Bình liền dạy anh ta ngưng tụ Quyền ý trong sân chùa. Đồng thời anh chỉ cho Lý Huyền Bá cách dùng thuốc cải thiện gen để nâng cao thể chất.

Hai ngày trôi qua, không ai dám xông vào chùa Kim Đỉnh. Đến giữa trưa ngày thứ ba, Đan Châu đang ngồi thiền đột nhiên choàng mở mắt, nhìn Ngô Bình cười nói: “Đa tạ thí chủ mấy ngày nay đã bảo vệ bần tăng chu toàn”.

Ngô Bình phát hiện Đan Châu hiện giờ đột nhiên khí tức thâm sâu khó lường. Anh biết, lúc này Đan Châu đã quay trở lại là Thánh tăng.

Ngô Bình đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Thánh tăng”.

Thánh tăng cười đáp: “Mấy ngày nay những thứ cậu dạy tôi đã giúp ích rất nhiều. Đa tạ!”

Ngô Bình chợt nhớ ra bông sen vàng mà đại sư Thanh Liên đưa cho mình nên liền lấy ra rồi cười hỏi: “Thánh tăng, Thánh tăng chắc phải biết thứ này?”

Thánh tăng có pháp hiệu là Long Tượng. Long Tượng nhìn bông sen vàng mà hơi ngạc nhiên: “Đây là sen vàng của sư tỷ Thanh Liên, hai người quen nhau sao?”

Ngô Bình liền thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, Long Tượng nghe xong thì gật đầu đáp: “Tôi nợ sư tỷ Thanh Liên một mối ân tình. Giờ tỷ ấy muốn đem mối ân tình này tặng lại cho cậu”.

Ngô Bình cười đáp: “Tôi có một chuyện muốn xin Thánh tăng giúp đỡ”.

Anh kéo Lý Huyền Bá tới rồi nói: “Anh ấy tên là Lý Huyền Bá, là Hoang Cổ Bá Thể. Tôi đã truyền cho anh ấy Bá Tiên Quyết và Đoàn Thể Thuật. Chỉ có điều Huyền Bá chưa có sư phụ chân truyền nên hy vọng Thánh tăng có thể thu nhận anh ấy”.

Long Tượng quan sát Lý Huyền Bá rồi cười đáp: “Cậu ấy có tư chất rất tốt. Đây không phải là cậu nhờ tôi giúp đỡ mà là đang tặng cho tôi một món quà lớn!”

Ngô Bình nói với Lý Huyền Bá: “Huyền Bá, còn không mau bái kiến sư phụ?”

Lý Huyền Bá quỳ sụp xuống, dõng dạc nói: “Tham kiến sư phụ!”

Long Tượng vui vẻ cười đáp: “Được rồi, đứng lên đi”.


Ngô Bình: “Thánh tăng, việc đã xong xuôi, hậu bối xin cáo từ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK