Ông ta vừa nói dứt câu thì có một luồng sáng màu đỏ bao quanh bọn họ, sau đó đưa cả ba bay lên cao.
Với thực lực của Nguyệt Đông Thăng, ông ta cũng phải mất hai tiếng mới bay đến núi Nguyên Sử. Đây là một đỉnh núi rộng lớn cao đến vài trăm triệu mét, phong cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ.
Trên đỉnh núi bị tuyệt trắng bao phủ nên rất lạnh, chỉ có khu vực cách đỉnh núi mười nghìn mét trở xuống mới không có tuyết, nhưng khí hậu cũng thay đổi rất nhanh, dường như có thể nhìn thấy phong cảnh của bốn mùa ở đây.
Nhóm Ngô Bình dừng lại ở một chỗ cách núi Nguyên Sử vài trăm dặm, sau đó lơ lửng trên không.
Nguyệt Đông Thăng nói: “Theo yêu cầu của núi Nguyên Sử thì bác không được vào, hai đứa phải tự đi rồi, có nhìn thấy cánh cổng ở phía trước không?”
Ngô Bình nhìn theo hướng chỉ của Nguyệt Đông Thăng thì thấy có một cánh cổng cao đến cả chục nghìn mét, phía trên nhất có hai chữ Nguyên Sử.
“Hai đứa cứ đến đó thì sẽ có người ra đón. Chuyến này nhớ phải thể hiện cho tốt, thôi bác về trước đây, bác sẽ chờ tin mừng của hai đứa ở Thần Châu”.
Nguyệt Đông Thăng đi rồi, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cùng bay về phía cổng núi kia. Nhưng họ vừa bay được nửa đường thì đã bị một tia độn quang chặn lại.
Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một tu sĩ trung niên to béo, mặt tròn, râu dài, ông ta cười nói: “Hai vị có giấy phép tham gia đại hội quần hùng không?”
Ngô Bình: “Có”.
Tu sĩ trung niên: “Nhượng lại cho tôi được không? Tôi sẽ trả 600 tỷ tiền Tiên”.
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có người đi mua giấy phép nên nói: “Tôi không bán”.
Tu sĩ kia nghiêm túc nói: “Này cậu bạn, tôi nói thật cho cậu biết nhé. Đại hội quần hùng lần này tuyển chọn rất nghiêm ngặt, trong 600 người thì cùng lắm chỉ có 100 người được lên núi thôi”.
Ngô Bình: “Thế không phải tất cả đều được lên à?”
“Đương nhiên! Hơn nữa nếu không qua được vòng tuyển chọn thì giấy phép cậu có cũng thành vô dụng. So với thế thì thà cậu bán cho tôi, 600 tỷ không phải số tiền nhỏ, tốt nhất cậu hãy suy nghĩ cho kỹ”.
Ngô Bình: “Chắc chắn tôi có thể lên núi được nên không bán đâu, phiền ông đi cho”.
Tu sĩ lắc đầu rồi lập tức bay đi.
Nhóm Ngô Bình bay đến trước cổng thì nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ tập trung ở đây, đếm sơ cũng phải hơn 600 người, đếm kỹ thì phải đến cả vài nghìn.
Nơi đây như biến thành một cái chợ ồn ào, vì sơn môn chưa mở nên mọi người đều đang trò chuyện với nhau.
Trong đó có người đang ráo bán giấy phép của mình.
“Anh bạn, tôi chỉ trả đúng một nghìn hai trăm triệu tiền Tiên thôi, giá thị trường cũng chỉ có thế, anh đừng có mà ngáo giá!”
Nghe thấy con số này, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Ban nãy người kia trả họ có 600 triệu tiền Tiên, trong khi giá trên thị trường lại cao tới mức này.
Ngô Bình nhìn quanh rồi tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó cùng ngồi xuống với Nguyệt Thanh Ảnh, chứ không tìm ai để trò chuyện.