Xong xuôi, Ngô Bình và người ở phía trước đã được dẫn tới một khu vực riêng tập trung với 150 người khác. Hiện giờ, có một người đàn ông để râu bước tới rồi cười nói: “Thưa các vị, vòng đầu tiên của tuyện chọn hơi khó, ai cần giúp thì cứ bảo tôi”.
Ngay sau đó đã có ít nhất 120 trong số 150 người chạy về phía người đàn ông rồi nộp tiền, số còn lại vẫn đứng yên, nhưng vẻ mặt hơi có vẻ bực dọc. Vì họ biết nếu họ không trả tiền thì e khó mà qua vòng này được.
Ngô Bình lạnh lùng quan sát thì thấy đám người kia ít thì đưa một nghìn, nhiều thì đến cả chục nghìn. Chắc chắn ai càng đưa nhiều tiền thì sẽ càng được chăm sóc tận tình.
Người đàn ông thu tiền xong thì ngoảnh lại cười nhìn nhóm Ngô Bình như thể nhìn một lũ ngốc.
Ngô Bình biết anh đã bị ông ta coi là người nghèo, nhưng anh mặc kệ và yên lặng chờ đợi vòng thi thứ nhất.
Lúc này, người dẫn họ đến đây chợt hô to: “Mọi người nghe rõ đây, vòng thứ nhất là động Trọng Lực, ai đi qua được thì qua vòng. Rồi, giờ mọi người xếp hàng và đi theo tôi”.
150 người đi theo người đó đến một lối vào địa động, sau đó người này bắt đầu gọi từng người một lên thi. Có mấy người phía trước đều thử nhưng chỉ có một người thông qua.
Ngô Bình so sánh một chút thì thấy người thông qua đã nộp 15 nghìn tiền Tử Tinh, mấy người trượt thì không nộp tiền hoặc nộp quá ít. Tên để râu ban nãy chỉ cười ha ha rồi đứng cạnh nhóm người phụ trách kiểm tra.
Ngô Bình là người thứ 78 tham gia kiểm tra, người kia thậm chí chẳng thèm nhìn anh, còn tên có râu thì nhếch miệng với vẻ coi thường.
Lối vào hang động có 12 bậc thang, sau đó là một con đường. Ngô Bình vừa vào con đường này thì tên có râu gật đầu, người phụ trách đã đạp mạnh vào cục gạch to nhất ở dưới chân.
Ngay sau đó, Ngô Bình cảm thấy có một lực hút rất mạnh. Phạm vi trọng lực của nơi này đã được điều chỉnh lên rất lớn.
Hiện giờ, Ngô Bình đang phải đối mặt với trọng lực lớn gấp một nghìn lần.
Vì đang ở nơi có trọng lực mạnh nên Ngô Bình cũng thấy hơi khó chịu, nhưng anh vẫn không ngã khuỵ, linh lực quanh người bùng lên, anh vẫn tiến bước lên phía trước.
Tên để râu ở trên mặt đất cười nói: “Tăng trọng lực lên gấp 1000 lần hơi ác đấy nhỉ? Tôi đoán cậu ta khó mà ra ngoài được”.
Người phụ trách thờ ơ nói: “Không sao, thời gian rất ngắn, nếu cậu ta không ra được thì tôi sẽ dừng trọng lực lại. Đương nhiên cũng khó tránh khỏi việc cậu ta bị thương”.
Người này vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đã bình tĩnh đi ra từ đầu bên kia.
Thấy thế, người phụ trách ngẩn ra nói: “Lẽ nào trọng lực hỏng rồi?”
Sau đó, hắn chạy ngay xuống bên động, nhưng vừa bước chân vào đã bị trọng lực mạnh ở đó ép cho ngã sấp mặt, hắn la hét đau đớn, phần mặt đã bị đập gãy cả xương.
Tên có râu sợ quá vội vàng giẫm vào cục đá ở bên dưới rồi xuống khiêng người phụ trách lên.
Một bên mặt của người phụ trách vừa đen vừa sưng vù, một cánh tay đã bị gãy, hắn nhăn nhó rồi hỏi Ngô Bình: “Tiểu tử, sao cậu qua được vậy?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Phía trước đã có không ít người thông qua, tại sao tôi lại không qua được?”