Hoa Giải Ngữ: “Hôm nay, người nước Mễ yêu cầu đấu năm trận, nhưng mỗi người chỉ được tham gia một trận. Thắng ba trên năm là thắng chung cuộc, trong số năm người dự thi của họ thì có hai cao thủ Viêm Long, một cao thủ Đông Doanh và hai cao thủ nước Mễ”.
“Lần này có vẻ họ quyết tâm lắm, cao thủ Đông Doanh kia là Quyền hoàng của Đông Doanh, nghe nói thực lực Bán Thần rồi. Thực lực của hai cao thủ nước Mễ cũng rất mạnh, đều là Bán Thần cả. Còn hai cao thủ Viêm Long thì rất bình thường, điều này khiến tôi thấy hơi lạ, không biết họ để những người này thi đấu với mục đích gì?”
Ngô Bình: “Có ba tu sĩ Bán Thần nên nước Mễ nghĩ sẽ thắng chắc rồi”.
Hoa Giải Ngữ cau mày: “Long chủ, nếu bên kia nhất quyết chỉ cho mỗi người thi đấu một trận, vậy chúng ta phải làm sao?”
Hiện tại, ngoài Ngô Bình ra, Thiên Long không còn cường giả nào đấu lại tu sĩ Bán Thần nữa.
Ngô Bình: “Tôi thay đổi diện mạo là xong, ai mà biết được”.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ định dùng thân phận gì để thi đấu ạ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát cô hãu tìm ba người đi theo tôi, khi giới thiệu thì nói một người là đệ tử chùa Đại Thiền, một người là tông sư Hình Ý, một người là tông sư Kiếm Đạo”.
Hoa Giải Ngữ chớp mắt: “Long chủ có thể làm cả ba thân phận này ạ?”
Mặt ngoài thì chỉ là ba thân phận, nhưng khi giao chiến, Ngô Bình sẽ phải thi triển công phu của chùa Đại Thiền và cả Hình Ý Quyền cùng Kiếm Đạo.
Ngô Bình: “Yên tâm, tôi biết hết”.
Hoa Giải Ngữ gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi”.
Cả đoàn người xuống xe rồi đi vào đạo quán, có hai người Viêm Long đứng ở cửa, một người chải tóc bóng mượt, dáng người cao lớn. Người còn lại thì để trần thân trên, cơ bắp cuồn cuộn, tuy không cao nhưng khí tức bức người.
Người đàn ông chải chuốt nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi cười nói: “Anh là Long chủ à?”
Trần Tố quát: “Láo lếu!”
Người đàn ông hừ nói: “Chỉ là một Long chủ thôi mà, lát lên sàn đấu tôi sẽ đánh bại anh!”
Ngô Bình nhìn hắn rồi thi triển khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó phát hiện có một người tí hon màu vàng ngồi trong tim hắn, anh thầm thấy kinh ngạc vì không biết đó là gì.
Anh quan sát kỹ hơn thì thấy người tí hon đang liên tục phóng sức mạnh ra để rèn luyện thân thể và thần hồn cho người đàn ông.
“Lẽ nào là Long Hổ Kim Đan trong truyền thuyết”, Ngô Bình thầm thấy chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường.
“Thế à?”, Ngô Bình nhìn hắn: “Tôi sẽ cho anh cơ hội khiêu chiến”.
Anh liếc sang tên lùn thì thấy gã có thể chất rất khoẻ, thuộc kiểu võ giả có dị bẩm thiên phú.
Thực lực của hai tu sĩ Viêm Long mạnh hơn Ngô Bình tưởng, anh cứ nghĩ họ chỉ là con tốt thí, không ngờ cũng rất ra gì và này nọ.
Đi qua hai người đó, Ngô Bình nhìn thấy đại biểu của Viêm Long đang ngồi cùng một chỗ. Thấy Ngô Bình đến, một người đàn ông đeo kính nhanh chóng ra đón tiếp: “Long chủ, tình thế bất lợi với chúng ta. Nhưng hôm nay chúng ta vẫn phải thắng”.