Thiết Huyền: “Cậu ấy là Ngô Bình - giáo viên năm sao kiêm viện phó đấy”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, ông nghiên cứu vấn đề khó trong võ học nên mới bị thế này đúng không?”
Ông gù gật đầu nói: “Khi ấy, ý chí của tôi cao lắm, giờ nghĩ lại mới thấy nực cười!”
Ngô Bình: “Chuyện gì cũng phải có người thử mà, tôi lại thấy khâm phục dũng khí của ông. Ông hãy kể cho tôi nghe vấn đề khó mà khi ấy ông giải quyết”.
“Ma đạo”, ông gù nói: “Từ lâu, sự thật đã chứng minh là sau khi tiến vào Ma đạo thì thực lực sẽ tăng cao. Nếu có thể sử dụng trạng thái của Ma đạo một cách đơn thuần, đồng thời giữ được tâm hồn thanh tỉnh thì có thể khiến tu hành tiến bộ rất nhanh”.
Ngô Bình: “Điều này rất khó, vì nhập ma là một trạng thái tâm trí rối loạn, nếu mà tỉnh thì đã chẳng nhập ma”.
Ông gù: “Tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, sau đó phát hiện nếu giữ mình ở ranh giới của nhập ma thì vẫn có hiểu quả tăng sức mạnh như cũ, mà lại không hoàn toàn bị nhập ma”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Còn có chuyện ấy ư?”
Ông gù gật đầu: “Dựa vào đó, tôi đã thử duy trì bản thân ở trạng thái chạm ngưỡng nhập ma. Nhưng cuối cùng tôi đã thất bại vì vượt ngưỡng và bị nhập ma hẳn. May mà khi ấy tôi kịp thời phong ấn sức mạnh của mình, đó cũng là lý do khiến tôi trở thành như bây giờ”.
Ngô Bình: “Tư tưởng của ông không có vấn đề, nhưng con người rất khó khống chế được cái giới hạn mỏng manh ấy”.
Ông gù thở dài nói: “Đúng vậy, nếu có thể quay lại quá khứ, nhất định tôi sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn ấy”.
Ngô Bình: “Ông giải phóng sức mạnh đi, chờ ông nhập ma rồi, tôi sẽ giúp ông hồi phục”.
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Tôi nhập ma rồi thì cậu giúp tôi hồi phục ư?”
Thiết Huyền vội nói: “Anh Ngô, ngày xưa ông gù là người có thực lực mạnh nhất của học viện đấy”.
Ý của Thiết Huyền là Ngô Bình có chắc mình khắc chế được ông gù không.
Ngô Bình nói: “Chỉ cần ông ấy chưa là Thiên Tiên thì tôi chấp được hết”.
Ông Chu gù cắn răng nói: “Được!”
Ngay sau đó, có một luồng khí tức đáng sợ vây quanh người ông ấy, tiếp đó có một sức mạnh hình màu đen lao ra, nhưng nó có cái đầu nhọn hoắt, ma khí thì dày đặc.
La Đạo Nhất nhanh chóng vận công đề phòng bất trắc, còn nhóm Thiết Huyền và Lãnh Nhân thì cũng vây xung quanh để hỗ trợ Ngô Bình kịp thời.
Mặt ông gù nhăn nhó, cái lưng còng dần biến mất, ngay sau đó đôi mắt của ông ấy biến thành màu đen, giọng nói cũng đã thay đổi: “Thả ta ra thì các ngươi chết chắc rồi!”
Ngô Bình ấn một tay vào đỉnh đầu ông ta, sức mạnh màu đen đó lập tức gào thét, sau đó dần bị một luồng sức mạnh đẩy lùi.