Ngô Bình đi đến trước mặt Nguyệt Đông Thăng, người sau lưng lập tức vui mừng nói: “Lý công tử đã đến rồi!”
Ngô Bình: “Những người này từ đâu đến vậy? Họ muốn làm gì?”
Nguyệt Đông Thăng lập tức tức giận nói: “Họ đều là tu sĩ tại Tiên Vu Tông giáp ranh giới với mảnh đất Nguyên Thủy Tiên Giới, địa bàn của họ bị dị tộc chiếm giữ nên vội vàng đến đây tranh cướp địa bàn Nguyệt Thị chúng ta!”
Ngo Bình nhìn về phía đám tu sĩ hắc y hỏi: “Ai là tông chủ của Tiên Vu Tông?”
Một ông lão râu vàng bay đến, ôm quyền hỏi Ngô Bình: “Các hạ là ai?”
Ngô Bình nói: “Lý Huyền Bình, đệ tử thứ bảy của đạo tôn Nguyên Thủy Sơn!”
Người kia vừa nghe Ngô Bình giới thiệu, gương mặt lập tức thay đổi hốt hoảng nghĩ thầm thì ra là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn! Thân phận người này lừng lẫy như thế, không phải một Tiên Vu Tông nhỏ bé như ông ta có thể chọc vào!
Người đó nói: “Tại hạ là tông chủ Tiên Vu Tông, Hắc Đông Bình. Tiên Vu Tông của chúng ta không có nhà để về nên muốn đặt chân ở Thần Châu, nhưng Nguyệt Thị lại không cho chúng ta bước vào đây thưa Lý công tử. Lãnh thổ này từ đầu không có chủ, huống hồ gì bọn ta đang gặp nguy hiểm nên hành động này khó trách quá trớn”.
Nguyệt Đông Thăng tức giận quát: “Bớt nói xàm! Đệ tử Tiên Vu Tông của các người quá ngạo mạn, làm bị thương hơn mười con cháu Nguyệt Thị không nói còn cướp mấy cửa hàng của bọn ta. Cách làm của các ngươi chả khác nào bọn giặc cướp cả!”
Hắc Đông Bình nói: “Tu sĩ của Tiên Vu Tông đều từng gặp tình huống sợ hãi, bây giờ không có nhà về nên tính cách cũng nôn nóng có thể thông cảm được. Vả lại, ta đã xin lỗi các ngươi rồi nhưng Nguyệt Thị các ngươi không bỏ qua, rõ ràng đang ép bổn tông khai chiến với Nguyệt Thị”.
Ngô Bình suy nghĩ lại hỏi: “Mục đích Tiên Vu Tông các ngươi là gì, ở tạm thời tại Thần Châu hay lâu dài?”
Hắc Đông Bình nói: “Thật ra bây giờ chúng ta không có nhà về”.
“Vậy là thường trú rồi”. Ngô Bình nói: “Nhưng chỗ này là địa bàn của Nguyệt Thị, các ngươi muốn ở lại chỉ có một cách phải gia nhập vào Nguyệt Thị”.
Hắc Đông Bình nghe Ngô Bình nói vậy, gương mặt lập tức u ám đi, nói: “Lý công tử, Tiên Vu Tông chúng ta truyền thừa từ đời này sang đời khác, nên không gia nhập vào thế lực của kẻ khác!”
Ngô Bình: “Không gia nhập thì có thể đánh đến sống chết cướp địa bàn. Nhưng ngươi cũng hiểu rõ sức mạnh hiện tại của Tiên Vu Tông không bảo vệ nổi địa bàn của mình. Dân tộc trước đó có thể đánh hạ địa bàn của các ngươi, thì đời sau cũng có thể đánh hạ được Thần Châu”.
Hắc Đông Bình im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Lý công tử, với sức mạnh của Nguyệt Thị cũng không đủ thâu tốn Tiên Vu Tông của chúng ta. Dù Tiên Vu Tông ta có gia nhập ai, cũng phải chọn một thể lực lớn”.
Ngô Bình: “Thần Châu không nhỏ, nếu không muốn bị dị tộc thâu tóm thì phải hợp tác với nhau. Khi đó thế lực của Nguyệt Thị, Khương Thị, Lôi Thị, và Tiên Vu Tông phải liên kết lại mới có đủ sức mạnh chống dị tộc. Nếu không, sớm muộn gì Thần Châu cũng rơi vào tay dị tộc!”
Hắc Đông Bình nghe thế lập tức nói: “Thế cũng cần một nhân vật mạnh xuất hiện dẫn đầu, chứ không Thần Châu cũng sẽ chia bè xẻ nghé”.
“Đương nhiên”. Ngô Bình nói: “Chuyện này ta sẽ làm chủ”.
Hắc Đông Bình nhìn Ngô Bình thật lâu nói: “Lý công tử là đệ tử đạo tôn, ta tin công tử. Nhưng Tiên Vu Tông ta cũng có ít yêu cầu, đó là có được một mảnh đất dừng chân tại Thần Châu”.
Ngô Bình: “Được. Ta có thể vẽ một khu vực tại địa bàn Nguyệt Thị cho các Tiên Vu Tông các ngươi làm nơi ở”.
Nguyệt Đông Thăng lo lắng hỏi: “Lý công tử, sức mặt Tiên Vu Tông mạnh hơn Nguyệt Thị chúng ta, bọn ta sợ nuốt không trôi”.
Ngô Bình nói: “Tại thời điểm vàng cần hợp tất cả thế lực tại Thần Châu lại với nhau, sau đó xây dựng một nguồn sức mạnh, cùng nhau đấu với việc dị tộc xâm chiếm. Chứ không chắc chắn Thần Châu sẽ bị thâu tóm chỉ trong tích tắc, mà mọi người cũng không có nhà để về giống như Tiên Vu Tông!”