Con gái trang điểm rất mất thời gian. Đợi đến khi hai người có thể ra khỏi nhà thì đã gần mười một rưỡi. Họ ăn uống ở khách sạn, sau đó cùng nhau đi tới quảng trường Kim Đỉnh của Hải Thành.
Quảng trường Kim Đỉnh rất nổi tiếng ở Hải Thành, bên trong có vô số hàng hiệu. Tất cả những món hàng hiệu xa hoa đắt đỏ nhất thế giới có thể tìm thấy ở đây. Mỗi ngày doanh thu của nó phải vượt hàng trăm triệu tệ, còn doanh thu hàng năm thì ba bốn chục tỷ tệ.
Đến nơi, Bạch Băng có chút lấn cấn nói: "Đồ ở đây đắt lắm, chúng ta ra chỗ khác đi".
Ngô Bình cười đáp: "Chị à, giờ chị đã là phú bà có hàng chục triệu tệ, cứ thoải mái chút đi".
Bạch Băng thở dài: "Chị vẫn thấy đắt".
Ngô Bình đành kéo tay Bạch Băng đi thẳng vào bên trong, nói: "Nhanh nào, thẻ của em sắp hết hạn rồi".
Lên tới tầng ba, họ vào tới cửa hàng của hãng đồng hồ Patek Philippe, người phục vụ lịch sự bước tới hỏi: "Anh chị muốn tìm món đồ nào ạ?"
Ngô Bình: "Chúng tôi muốn xem đồng hồ nữ".
Người bán hàng cười đáp: "Được, chúng tôi mới nhập rất nhiều mẫu mới. Để tôi giới thiệu cho các vị".
Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu, mỗi chiếc đồng hồ ở đây trung bình có giá mấy trăm nghìn tệ. Loại đắt nhất còn lên tới mấy triệu tệ. Bạch Băng nhìn mà hoa cả mắt, nhất thời không biết chọn cái nào.
Họ đang xem đồng hồ thì một nam một nữ bước vào cửa hàng.
Người đàn ông cỡ ba lăm ba sáu tuổi, mặc bộ vest màu xám nhạt, toàn là hàng hiệu. Cô gái kia thì chừng hai lăm hai sáu, ăn mặc rất thời thượng, nhan sắc cũng được chừng tám điểm.
"Anh yêu à, mai là sinh nhật em. Em muốn tự chọn quà", cô gái kia nũng nịu.
Người đàn ông cười đáp: "Cục cưng à, anh cho em ngân sách ba trăm nghìn tệ, trong khoảng đó thì em chọn thoải mái".
Cô gái kia rất vui mừng đáp: "Anh yêu à, cảm ơn anh!"
Nghe giọng nói này, Bạch Băng hơi sững lại, cảm giác hơi quen quen. Cô quay người lại thì cả hai bên cùng đứng hình.
Giây tiếp theo, cô gái kia nhếch miệng cười mỉa mai: "Đây không phải hoa khôi Bạch Băng của trường ta hồi trước sao? Lâu quá không gặp".
Người đàn ông bên cạnh cô ta nhìn Bạch Băng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh. Anh ta cười nói: "Cục cưng, đây là bạn em sao?"
Cô gái kia đáp: "Đúng vậy, bọn em là bạn đại học, từng ở cùng ký túc xá".
Người đàn ông kia lập tức đi tới, muốn bắt tay Bạch Băng: "Xin chào, tôi là Thôi Thừa Chí".
Bạch Băng còn đang do dự không biết có nên chìa tay ra không thì Ngô Bình đã đưa tay ra trước: "Xin chào, tôi là Ngô Bình".
Thôi Thừa Chí miễn cưỡng bắt tay Ngô Bình sau đó vội vã bỏ ra, nói: "Vinh hạnh được gặp".
Bạch Băng định thần lại rồi nói: "Nhan Duyệt, lâu rồi không gặp".
"Đúng vậy, chúng ta không liên lạc kể từ sau khi tốt nghiệp", Nhan Duyệt nhìn Bạch Băng, vẻ mặt như cười như không rồi nói tiếp: "Nghe nói cậu bị bạn trai lừa mất hơn một triệu tệ, sau đó đã chuyển về quê làm việc".
Cô ta đang cố tình xát muối vào nỗi đau của Bạch Băng. Vẻ mặt Bạch Băng đã hơi khó chịu, cô đáp: "Tiền tôi bị lừa đã đòi lại được rồi, hơn nữa làm việc ở đó khá yên bình. Chẳng có gì không tốt cả".