Trong phòng khách rộng lớn có bảy người đang đứng và một người đang ngồi. Người đang ngồi còn khá trẻ, chừng hai bảy hai tám tuổi. Anh ta đeo kính, tóc để dài, lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bình.
“Người trong điện thoại chính là anh?”, người thanh niên đó hỏi.
Ngô Bình liếc mắt nhìn những người còn lại trong phòng và người đàn ông trung niên đằng sau anh. Tu vi của những người này không thấp. Trong số bảy người có năm người ở cảnh giới Khí, một người cảnh giới Thần và một cao thủ Tiên Thiên. Một đám người như vậy là đủ để xưng hùng xưng bá ở một tỉnh lị. Đám người này đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ đây không phải chuyện nhỏ!
Người thanh niên đang ngồi cũng ở cảnh giới Thần, hình như hắn luyện một loại kungfu tà bởi bên trong người hắn có một loại sức mạnh kì lạ đang không ngừng di chuyển.
“Là tôi”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Gã thanh niên kia hỏi tiếp: “Cậu tìm Hạ Lam làm gì?”
Ngô Bình: “Không có gì, qua thăm cô ấy thôi. Hạ Lam đâu rồi?”
Gã thanh niên cười lạnh: “Tốt nhất là thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không cậu sẽ chết rất thảm!”
“Bốp!”
Một bóng người vụt tới như điện xẹt, Ngô Bình đã lao tới tát cho gã thanh niên kia một cái khiến hắn bay xa vài mét. Bảy người còn lại không kịp phản ứng, tên nào tên nấy sững sờ. Sau đó bọn chúng hô lên rồi nhất loạt lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cử động năm ngón tay, bảy đạo khí bay ra đánh cho bảy tên côn đồ kia đều đổ kềnh ra đất. Tuyệt kỹ của Niêm Hoa Chỉ này rất hợp để đối phó với những kẻ địch yếu.
Gã thanh niên ôm mặt ngồi trên mặt đất, kinh hoàng nhìn anh hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Ngô Bình quá mạnh, lẽ nào là một Nhân Tiên?
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi họ Ngô, tổng hộ pháp của Đường Môn Thiên Sát”.
Nghe nói là người của Đường Môn, mặt gã thanh niên thoáng biến sắc rồi đáp: “Việc này không liên quan đến cậu, thế lực của Hắc Thiên Giáo chúng tôi cũng không thua kém gì Đường Môn của các người đâu!”
Ngô Bình nhướn mày: “Anh là người của Hắc Thiên Giáo?”
“Không sai! Giáo chủ Hắc Thiên Giáo chính là anh họ tôi!”, hắn ta nói bằng giọng kiêu ngạo.
“Bốp!”
Ngô Bình tát hắn một cái nữa, cười lạnh nói: “Hắc Thiên Giáo thì đã sao? Tôi hỏi anh Hạ Lam đâu?”
Gã thanh niên này bị đánh đến ngơ người, trong miệng toàn là máu. Biết rõ mình không phải đối thủ của Ngô Bình nên hắn đành nói: “Hạ Lam ở trên tầng”.
Ngô Bình túm tóc hắn ta, hỏi: “Hạ Lam chỉ là người bình thường, anh tìm cô ấy làm gì?”
Người đàn ông kia bị nắm tóc mạnh đến nỗi sắp tróc hết da đầu, đau đến tái mặt nên vội vã kêu lên: “Bỏ tay ra, tôi nói…”
Ngô Bình nới lỏng tay ra một chút, đáp: “Tốt nhất anh nên nói thật!”
Gã thanh niên đáp: “Tôi tu luyện một loại kungfu. Muốn luyện loại kungfu này thì buộc phải giết vợ con để chứng minh đạo hạnh của mình”.
Giết vợ con? Ngô Bình trợn trừng mắt hỏi: “Hạ Lam là vợ anh?”