Nhìn thấy đám cao thủ Hồ Tế Châu chỉ một chưởng đã bị đánh thành bộ dáng quỷ dị này, ngay cả Nghiêm Lãnh Thạch cũng giật mình, hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Ông hai Vương run lên, vô thức lùi ra sau lưng quản gia Củng.
Sắc mặt quản gia Củng khá khó coi, dù thế nào ông ta cũng không ngờ ông Hồ mạnh như thế lại thất bại hoàn toàn, khiến họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Quản gia Củng không hổ là người từng gặp nhiều sóng gió, ông ta nhìn Hồ Tế Châu, khen ngợi: “Bản lĩnh hay đấy, bái phục”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông hai Vương, người ông tìm đến đã xong đời rồi, tiếp theo ông định làm sao đây?”
Ông hai Vương lạnh nhạt nói: “Người này rất có tiếng ở ngoài tỉnh, không ngờ thực lực lại yếu đến thế, đúng là tốn nhiều tiền vô ích”.
Sau đó ông ta chắp tay với Ngô Bình nói: “Tôi nghĩ chuyện hôm nay đến đây thôi”.
“Đến đây thôi?”, Ngô Bình cười nhạo: “Ông động vào bố mẹ tôi, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã muốn tôi bảo qua cho ông à?”
Nói rồi Ngô Bình cởi bỏ điểm huyệt cho bố mẹ, sau khi đứng lên, Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, đám người này đã bắt bố mẹ đến đây”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Bố đừng sợ, mọi chuyện đã có con rồi”.
Cậu đi thẳng về phía ông hai Vương khiến ông ta hoảng sợ lùi về phía sau đến khi không thể lùi được nữa.
Ông ta cực kỳ lo lắng, vệ sĩ bên cạnh cũng đều đứng trước mặt ông ta.
Ngô Bình vung tay lên, sức mạnh đáng sợ lan tràn, đám người này đồng loạt bị đẩy bay ra xa như diều đứt dây, còn cậu thì dễ dàng bước đến trước mặt ông hai Vương.
Ông hai Vương run giọng nói: “Có gì từ từ nói”.
Ngô Bình vỗ lên người ông ta mấy mươi cái, sau đó rụt tay lại, cậu lạnh nhạt nói: “Tôi đã đặt cấm chế trên người ông, sau này cứ cách một tiếng đồng hồ thì ông sẽ có cảm giác sống không bằng chết”.
Ông hai Vương vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu dám!”
Ngô Bình cười mỉa: “Các ông là người ra tay trước nên đừng trách tôi dùng thủ đoạn cực đoan. Ông quay về suy nghĩ cho tôi lời giải thích hợp lý đi, nếu tôi không hài lòng thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi”.
Nói rồi Ngô Bình dẫn bố mẹ xuống núi.
Quay về trên xe, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, cậu định đối phó với nhà họ Vương à?”
Ngô Bình: “Đúng thế, chẳng phải ông nói đối thủ của người nhà họ Vương kia bị bệnh sao? Không vấn đề gì cả, ông tìm được các mối quan hệ để móc nói, tôi sẽ chữa được cho người đó. Tôi không chỉ chữa khỏi, mà còn có thể làm cho người này sống lâu trăm tuổi”.
Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng: “Vâng, tôi sẽ quay về thu xếp ngay”.
Ngô Bình đưa bố mẹ về nhà xong thì cứ thấy nhà mới không được an toàn, thế là cậu bảo bố mẹ tạm thời nghỉ làm và cùng nhau đi du lịch. Cậu sợ bố mẹ không biết ngoại ngữ, giao tiếp khó khăn nên đã trả phí cao để thuê một hướng dẫn viên nữ biết sáu ngoại ngữ.
Sau đó thu dọn hành lý ngay trong ngày, lên lịch trình sẵn sàng sáng sớm mai xuất phát, bay thẳng ra nước ngoài.
Ngô Bình biết được sự quan trọng của thực lực, tối đó cậu không ngủ mà tiếp tục tu luyện bí ấn. Sáng sớm hôm sau, hướng dẫn viên nữ đó đến, đấy là một cô gái tầm hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, mới đi làm được nửa năm, tốt nghiệp học viện hàng đầu quốc gia, đại học Thủ đô.
Ngô Bình lái xe đưa hướng dẫn viên nữ và bố mẹ ra sân bay, chờ đến lúc máy bay cất cánh.