Thanh Đồng Thần Vương sửng sốt: “Đây là bùa giết được cả Đạo Tôn?”
Ngô Bình nói: “Cảm giác thế nào? Bùa thần của tôi có thể dùng trăm lần, xem ông có thể kiên trì được bao lâu!”
Thanh Đồng Thần Vương run rẩy, một kích này đã phá hư cung điện Thanh Đồng. Sợ là không đến mười kích cung điện sẽ nát bấy. Đến lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ bị tấm bùa này giết chết!
Thanh Đồng Thần Vương không dám đánh nổ sao trời nữa, sợ kích thích Ngô Bình, lớn tiếng nói: “Bằng hữu! Ta cảm thấy giữa ta với ngươi không có thâm thù đại hận gì, đúng không?”
Ngô Bình tức giận nói: “Cái rắm! Ông sát hại nhiều người vô tội như vậy, thân là Nhân Hoàng, sao tôi có thể tha cho ông?”
Thanh Đồng Thần Vương cả kinh: “Ngươi lại là Nhân Hoàng!”
Ngô Bình: “Chịu chết đi!”
Sau đó, Đại Tịch Diệt lần nữa giáng xuống, anh muốn diễn cho ra dáng, khiến Thanh Đồng Thần Vương cảm thấy anh thật sự có thể thi triển thuật Đại Tịch Diệt trăm lần.
Cung điện Thanh Đồng nhận đòn, lập tức xuất hiện càng nhiều vết nứt, vết nứt trước đó cũng sâu hơn.
Thanh Đồng Thần Vương kinh hãi nói lớn: “Cậu bạn, thật ra ta đi tới Côn Luân là có mục đích khác, không phải chỉ vì thu thập hồn phách”.
Ngô Bình cố ý dừng tay giữa không trung: “Mục đích gì?”
Thanh Đồng Thần Vương: “Chắc hẳn ngươi biết lai lịch của đại lục Côn Luân?”
Ngô Bình: “Có rắm thì thả! Đừng kéo dài thời gian của ông đây, tôi phải giết ông ngay lập tức!”
Khóe miệng Thanh Đồng Thần Vương giật giật, áp chế trong lòng lửa giận nói: “Kỷ nguyên trước, ngoại trừ Tiên tộc, còn có một chủng tộc cường đại không kém, đó là Vu tộc. Trong đó, truyền thừa của Vu tộc rải rác khắp đại lục Côn Luân. Vậy nên cứ ba trăm ta lại tới đây một lần, mục đích là là muốn tìm kiếm chí bảo Vu Đạo, Thiên Vu Điện!”
Ngô Bình không khỏi nghĩ tới Thiên Vu Kinh: “Thiên Vu Điện nằm ở đại lục Côn Luân?”
Thanh Đồng Thần Vương đáp: “Chắc chắn!”
Ngô Bình: “Thiên Vu Điện có khả năng gì?”
Thanh Đồng Thần Vương: “Nó là chí bảo truyền thừa do Vu tộc để lại, người có tư chất tốt tiến vào thì có thể trở thành thiên vu chí tôn, khôi phục vinh quang của Vu tộc!”
Ngô Bình: “Ông tìm được manh mới rồi sao?”
Thanh Đồng Thần Vương: “Tạm thời vẫn chưa!”
Ngô Bình: “Một thần vương như ông lạm sát người vô tội, ông cảm thấy tôi có thể tha cho ông không?”
Thanh Đồng Thần Vương: “Kẻ mạnh như chúng ta chỉ coi kẻ yếu là con kiến hôi, ta không nghĩ cách làm của mình sai. Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, từ xưa đã vậy. Nhân tộc mấy người chẳng phải cũng sống thế sao? Kẻ yếu là nô lệ, kẻ mạnh làm hoàng đế, hoàng đế có thể tùy ý giết nô lệ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đó là chuyện của Nhân tộc, một người ngoài như ông không có tư cách bàn luận vớ vẩn!”
Thanh Đồng Thần Vương: “Ta bằng lòng nhận sai, cậu bạn đây có thể tha cho ta một mạng không?”
Ngô Bình thấy sát cuộc Thập Phương còn chưa thành hình nên nói: “Thả ông thì không phải là không được, nhưng ông rơi vào tay tôi, tôi có thể diệt ông, giờ dễ dàng thả ông đi như thế thì sao được?”