Phùng Tuấn Bảo: “Có một ít dược liệu cùng mấy bình đan dược đựng đan dược chưa rõ tên của vũ trụ chính. Nhưng một khi mở các bình đan dược ấy ra thì phải uống đan dược ở bên trong ngay, không thì sẽ mất dược lực”.
Ngô Bình nổi hứng: “Thế tôi phải đến xem mới được”.
Phùng Tuấn Bảo đi rồi, Ngô Bình đến đan đường ở đây trước. Đan đường của thành Đại Vũ không phải của nhà họ Diệp, mà thuộc một thế gia luyện đan khác. Thầy luyện đan của thế gia này giỏi hơn thầy luyện đan của nhà họ Diệp, là một thầy luyện đan cấp năm.
Ngô Bình vẫn mua ba viên đan dược mang về nghiên cứu, sau đó đến hiệu thuốc mua ít dược liệu.
Khi anh về đến nhà thì buổi đấu giá cũng sắp diễn ra, vì thế anh cùng Phùng Tuấn Bảo đã đến đó.
Buổi đấu giá diễn ra ở một toàn nhà cao bảy tầng, diện tích mỗi tầng đều đủ chứa cả nghìn người. Lúc này, buổi đấu giá được tổ chức từ tầng một lên tầng ba, người đến tham gia đã đông nghịt.
Đương nhiên, ngoài hoạt động đấu giá ở các tầng bên dưới ra, thì tầng bốn đến tầng bảy cũng bán nhiều đồ vật, từ bí phù, pháp khí, cho đến đan dược, dược liệu và cả công pháp.
Phùng Tuấn Bảo là một trong những người tổ chức nên ông ấy được ngồi ở vị trí trong phòng bao trên tầng ba, có thể quan sát hết toàn cảnh buổi đấu giá ở bên dưới.
Không gian trong phòng này rất rộng, có hai cô gái đẹp phục vụ trà nước cho họ.
Sau đó, người dẫn chương trình đã lên sân khấu khuấy động không khí, sau bài diễn thuyết mở màn, anh ta nói: “Sau đây, chúng ta sẽ đến với vật phẩm đấu giá đầu tiên, đó là một thanh đoản kiếm đến từ vũ trụ chính”.
Có người bế một cái khay có vải đỏ che bên trên tới, sau đó để lên bàn.
Người dẫn chương trình vén cái khăn ra, để lộ một phần ba của thanh trường kiếm, lưỡi kiếm loé sáng, toả ra sát khí lạnh lẽo.
Trông thấy nó, Ngô Bình lắc đầu, không có cảm xúc gì.
Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh có thích thanh kiếm này không? Nếu thích thì tôi sẽ mua”.
Trước đó, Ngô Bình đã có một con dao găm của vũ trụ chính rồi, chất lượng của nó hơn thanh đoản kiếm này nhiều nên nah nói: “Thanh kiếm này chỉ là một thứ bình thường ở vũ trụ chính, đương nhiên nếu có người dùng nó để giết người thì uy lực cũng khá mạnh, nhưng chưa đủ tầm với tôi”.
Phùng Tuấn Bảo gật đầu: “Tiên sinh thật tinh mắt”.
Mọi người bắt đầu trả giá, Ngô Bình hỏi Phùng Tuấn Bảo: “Ông có biết mấy nơi hư thực giao thoa ở thế giới này không?”
Phùng Tuấn Bảo: “Có, đi thêm vài nghìn dặm về phía Tây sẽ tới một khu rừng nguy hiểm tên là Hồng Nguyệt Nguỵ Lâm. Với chúng ta mà nói thì đây là một nơi vô cùng nguy hiểm, từng có không biết bao người chôn xác ở đó. Nhưng ở đó cũng không thiếu đồ quý, đến người của vũ trụ chính còn tới tìm kiếm nữa mà. Đương nhiên chúng ta không thể so với người của vũ trụ chính được”.
Ngô Bình thầm nghĩ người của vũ trụ chính cũng bình thường thôi, khi ở vũ trụ Minh Cổ, anh đã từng giết tu sĩ của vũ trụ chính rồi.
“Tu sĩ ở mình mà vào đó thì sẽ có ảnh hưởng không tốt à?”
Phùng Tuấn Bảo: “Vâng, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không rõ, chỉ có đích thân vào trải nghiệm thì mới biết được”.
“Trong đó có gì hay?”
Phùng Tuấn Bảo: “Nghe nói tu sĩ của vũ trụ chính cũng chém giết nhau trong đó để tranh giành tài nguyên, cho nên nếu may mắn thì có thể thấy hài cốt của tu sĩ vũ trụ chính. Hầu hết các vật phẩm của vũ trụ chính được bán đấu giá ở đây đều lấy trên thi thể của tu sĩ vũ trụ chính mà ra”.