Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Long Thanh Khâm bước vào, theo sau là Viêm Dương.

Ngô Bình vội đứng dậy: “Thanh Khâm”.

Thấy anh bị thương, Long Thanh Khâm tò mò hỏi: “Ai lại có thể đánh anh ra nông nỗi này vậy? Anh là Nhân Vương kia mà”.

Ngô Bình thở dài: “Đoạt Thiên Tiên Tôn, mà còn là Võ Tiên Tôn”.

Long Thanh Khâm cười nói: “Vận số của anh tốt thật, còn gặp được cả Võ Tiên Tôn. Thú vị đấy, để tôi đi gặp người này!”

Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Đưa San San về Hải Thành, tìm một nơi an toàn rồi chờ ta sang đó”.

Viêm Dương đáp: “Vâng”.

Tuy không muốn xa Ngô Bình, nhưng Nhậm San San biết mình ở lại cũng không giúp được gì, bèn ngoan ngoãn vâng lời, cùng Viêm Dương rời huyện lỵ này và trở về Hải Thành.

Sau khi Nhậm San San đi rồi, Long Thanh Khâm cất lời: “Xem ra anh là người đa tình, cô gái ấy cũng là nửa kia của anh nhỉ?”

Ngô Bình húng hắng bảo: “Thanh Khâm, người nọ là Võ Tiên, cô có đánh lại không? Nếu như không thể, tôi có thể tạm nhẫn nhịn”.

Long Thanh Khâm cười khẩy: “Tuy tôi không phải Chân Long, nhưng nếu đối thủ dưới cấp Thiên Tiên thì tôi có thể thoải mái đánh!”

Ngô Bình nói: “Thôn Minh này không đơn giản, hình như có thứ gì đó. Thanh Khâm, chúng ta không được khinh suất, tôi sẽ cho cô mượn vật này”.

Nói đoạn, anh đưa bùa Bát Bộ Chu Tiên cho Long Thanh Khâm và dạy đối phương cách sử dụng. Uy lực của bùa này quá lớn, anh vẫn chưa thể phát huy uy lực một cách toàn diện, nhưng nếu đưa cho Long Thanh Khâm dùng thì không còn vấn đề gì nữa.

Long Thanh Khâm gật đầu: “Được, có bùa này thì tôi nắm chắc một trăm phần trăm rồi!”

Lúc này, ở thôn Minh, một đám người đang vây quanh Đoạt Thiên Tiên Tôn nọ, nhìn Giảo Hồn Tiễn và bùa Âm Dương Truy Hồn trong tay người đó rồi thi nhau xu nịnh.

“Tộc trưởng càng ngày càng lợi hại, nhoáng một cái đã đánh bại được Nhân Vương. Tiếc là để tên nhóc đó chạy mất”.

“Chạy rồi cũng không sao. Đến khi chúng ta ra ngoài, sớm muộn gì đánh chết tên đó!”

Người đàn ông nọ lãnh đạm nói: “Các người tập trung tu luyện đi. Đã nghìn năm nay chúng ta không lộ diện, chẳng biết ở bên ngoài đã có thêm bao nhiêu kẻ mạnh rồi, không được lơ là!”

Đang nói thì bầu trời bỗng dưng tối lại, mây đen vần vũ, sấm sét không ngừng chớp nổ. Trong những đám mây ấy thấp thoáng ẩn hiện một con rồng.

Mọi người sửng sốt hô lên: “Là rồng!”

Người đàn ông nọ cũng kinh ngạc, không ngờ hạ giới này thực sự có rồng!

Bỗng nhiên có bóng người màu xanh bay từ trên trời xuống, một bàn tay ngọc ngà vỗ nhẹ vào vai người đàn ông nọ.

Vai trái của người đàn ông đột ngột sụp xuống, một luồng sức mạnh khủng khiếp xâm nhập cơ thể khiến ông ta phun ra máu, loạng choạng lùi về sau.

Ngay sau đó, Long Thanh Khâm và Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt đám đông.

Thấy người nọ bị thương, Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng phải ông đánh giỏi lắm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK