Ngô Bình biết đối tượng chủ yếu mà quân Trấn Đông muốn đề phòng là người Đông Doanh, vì hiện tại cậu cũng không có việc gì nên đã lập tức liên hệ Tần Cự Phong.
Tần Cự Phong nói qua điện thoại với giọng khàn khàn: “Sư huynh, cuối cùng cũng đã xuất quan rồi”.
Ngô Bình: “Sao thế?”
Tần Cự Phong thở dài: “Một tiểu đội trinh sát của chúng ta phát hiện ra người Đông Doanh hoạt động bí mật trên đảo Song Mã, tôi đã phái mấy người đến xem thử nhưng không ngờ mười mấy người có đi mà không thấy về. Sau đó tôi lại phái thêm mấy cao thủ nữa đến đó nhưng cũng biệt tăm luôn. Tôi nghi họ đã trúng phải quỷ kế của người Đông Doanh”.
Ngô Bình: “Phía quân Trấn Đông chắc có thể ứng phó với những chuyện thế này”.
Tần Cự Phong: “Nhưng vấn đề là phần lớn cao thủ của quân Trấn Đông đang chiến đấu với Đông Doanh ở biên giới phía bắc, nhất thời tôi không cách nào rút người về lại được. Nếu sư huynh có thời gian thì có thể đến giúp đỡ anh em không?”
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tần Cự Phong: “Ở trấn Hoàng Ngư, nằm trên đường bờ biển gần đảo Song Mã nhất. Tôi còn đang ở đây để đợi người, nhưng họ không thể đến ngay được. Nếu trước khi trời tối mà quân chi viện không đến được thì chúng tôi chỉ có thể liều mình xông lên thôi”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ qua đó ngay”.
Cậu vừa tắt điện thoại thì Cổ Thanh Liên liền nói: “Em trai, tôi sẽ đi cùng với cậu”.
Liễu Mỵ: “Tôi cũng không có việc gì, tôi sẽ đi cùng anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vừa hay tôi đang muốn thử chiêu mới học”.
Trấn Hoàng Ngư là một thị trấn nhỏ có gần mười ngàn người, xung quanh rải rác một vài làng chài nhỏ. Trong trấn Hoàng Ngư có xây dựng một bến cảng, lúc này trong một tòa nhà năm tầng trong cảng, Tần Cự Phong và thuộc hạ của mình đều đang đứng trên tầng thượng.
Tần Cự Phong liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, mỗi giây trôi qua thì những người đã lên đảo trước đó lại thêm một phần nguy hiểm.
Lúc này, ba luồng sáng từ trên trời đáp xuống, ba người hiện ra, đó là Ngô Bình, Liễu Mỵ và Cổ Thanh Liên.
Tần Cự Phong vui mừng: “Sư huynh”.
Ngô Bình gật đầu: “Đảo Song Mã cách chỗ nào bao xa?”
Tần Cự Phong: “Hơn năm trăm dặm, đấy là một hòn đảo hoang, diện tích một kilomet vuông, trên đảo toàn là đá”.
“Tại sao người Đông Doanh lại muốn lên hòn đảo hoang này? Người được cậu phái đi không báo tin cho cậu sao?”
“Tôi chỉ nhận được một tấm hình”. Anh ta nói xong thì đưa tấm hình qua cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn sơ qua, trong hình là một bóng đen như mực đứng dưới nắng, chỉ để lộ đôi mắt màu tím, dường như có vô số thứ muốn thoát ra khỏi bóng đen đó khiến bề mặt của nó nhô cao trên diện rộng.
“Đấy là một loại tà thuật”. Trong đầu Ngô Bình hiện ra một số thông tin: “Thứ này thường được dùng để gác cổng, gọi là U Minh Vệ. Thực lực của U Minh Vệ gần bằng cao thủ thần thông, người của cậu không quay về được cũng là chuyện bình thường”.
Tần Cự Phong nói với vẻ mặt khó coi: “Không ngờ người Đông Doanh lại cài thứ lợi hại thế này trên đảo hoang, bọn họ muốn làm gì?”
Ngô Bình nheo mắt, nói: “Đi xem thử thì biết thôi”.
Cậu nhìn quanh rồi chọn ra năm người trong số những thuộc hạ của Tần Cự Phong, cộng thêm họ nữa là có tổng cộng chín người.
Mọi người ngay lập tức cưỡi một luồng sáng, bay về phía đảo Song Mã.
Lúc đến bầu trời trên đảo Song Mã, Ngô Bình phát hiện cả hòn đảo đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù, ở phía trên vốn không thể nào nhìn thấy được tình hình trên đảo. Hơn nữa, màn sương đó còn có thể ngăn cách thần niệm. Bởi vậy nên cậu không dám mạo hiểm đáp xuống, chỉ có thể đáp xuống trên một mỏm đá ở cách đảo mấy trăm mét.
Sau khi đáp xuống, dưới chân Ngô Bình có một chiếc bóng bay sát mặt đất, bay về phía đảo Song Mã. Đấy là huyền ảnh của cậu, cậu muốn mượn huyền ảnh để thám thính tình hình trước, tránh trúng phải mai phục của người Đông Doanh.
Huyền ảnh nhanh chóng quay về và Ngô Bình cũng đã biết được tất cả những gì mà huyền ảnh đã trải qua. Cậu nói với mọi người: “Sương mù có độc, bên trong còn bố trí mê trận, mọi người hãy uống một viên thuốc giải độc sau đó theo sát tôi”.