Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy họ hối lỗi và thay đổi thái độ, Ngô Bình cũng bớt giận rồi ừm một tiếng, nói: “Tin tức sư phụ nhận tôi làm đệ tử đã truyền tới Thục Sơn rồi à?”

Người ngồi dưới đất cũng phản ứng lại ngay, sau đó quỳ xuống nói: “Sư huynh, những đệ tử có địa vị một chút thì đều biết chuyện rồi. Các huynh đệ nghe nói chưởng môn nhận một đệ tử ở hạ giới thì ngạc nhiên lắm, nhưng khi mọi người biết sư huynh là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Vương rồi thì đều tâm phục khẩu phục, ai cũng nghĩ sư huynh sẽ dẫn dắt Thục Sơn phát triển rực rỡ”.

Ngô Bình vẫn chưa hiểu rõ về Thục Sơn ở Tiên Giới, hiếm khi gặ được đệ tử của họ nên muốn hỏi đôi điều: “Hai người tên là gì?”

Người mắt một mí đáp: “Sư huynh, em là La Tông Huy”.

Người còn lại: “Còn em là Lý Đức Long”.

Ngô Bình: “Tôi nghe chưởng môn nói Thục Sơn đang bị môn phái mới nổi lên chèn ép à?”

Lý Đức Long: “Đúng vậy ạ, môn phái mới ấy có vài đệ tử thiên tài, thực lực của chưởng môn cũng rất mạnh nên họ chèn mình ghê lắm. Mấy năm nay, phạm vi thế lực của chúng ta đã bị chiếm mất một phần ba rồi. Những môn phái đi theo mình cũng giảm hẳn một nửa, chưởng môn đang rất phiền não, vừa rồi Thục Sơn đã tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng các đệ tử có tư chất khá nhưng kết quả cũng không khả quan mấy”.

Ngô Bình: “Thục Sơn có bao nhiêu đệ tử?”

Lý Đức Long: “Hiện tại có hơn 5000, đệ tử ngoại viện chiếm đại đa số, đệ tử nội viện chỉ có khoảng 1000 thôi, đệ tử chân truyền thì hơn 300, cuối cùng là đệ tử thân truyền của các trưởng lão thì khoảng 70 người”.

La Tông Huy bổ sung: “Sư huynh, trên đệ tử thân truyền còn có đệ tử tinh anh, nhưng số lượng rất ít. Hiện giờ chỉ có năm người, nếu sư huynh đến đó, chắc cũng sẽ có thân phận đệ tử tinh anh”.

Ngô Bình: “Trong số các đệ tử thì có bao nhiêu Tiên Quân, bao nhiêu Thiên Tiên bán bộ?”

La Tông Huy: “Đệ tử cấp Tiên Quân thì rất nhiều, không dưới một trăm người, nhưng cảnh giới Thiên Tiên bán bộ thì khá ít, chỉ cỡ vài chục thôi”.

Ngô Bình thầm thấy ngạc nhiên, Thục Sơn có những hơn một tră tu sĩ Tiên Quân! Với thực lực như vậy thì đúng là kiếm phái Thục Sơn kém xa.

Lý Đức Long: “À, sư huynh này. Em nghe nói các đệ tử được Thục Sơn chú trọng bồi dưỡng đều đang rất đố kỵ khi biết chưởng môn thu nhận sư huynh làm đệ tử. Họ từng tuyên bố sẽ gây khó dễ cho anh, bao giờ lên đấy rồi, anh phải cẩn thận đấy!”

Ngô Bình trực tiếp bỏ qua chuyện này, đám vô dụng tốn tài nguyên mà không thành tài ấy không có sức uy hiếp với anh.

Anh hỏi: “Hai người được cử đến đây thì chắc cũng là đệ tử thiên tài của Thục Sơn đúng không?”

Hai người đó đỏ mặt rồi vội xua tay, Lý Đức Long nói: “Sư huynh, bọn em là đệ tử chân truyền, tư chất ở tầm khá thôi. Vì thân quen với các trưởng bối nên mới có cơ hội đến lầu Đa Bảo tìm cơ duyên”.

Ngô Bình: “Xem ra lầu Đa Bảo là bảo địa của Thục Sơn rồi, tại sao ngày xưa họ không mang 27 Động Thiên đến Tiên Giới luôn?”

La Tông Huy: “Sư huynh không biết đấy thôi, 27 Động Thiên này rất quý. Nếu mang đến Tiên Giới thì chắc bị cướp đi từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Tiên Giới có vẻ cũng không yên bình nhỉ, hai người chuẩn bị vào Động Thiên nào?”

La Tông Huy: “Bọn em chưa quyết định được, sư huynh vào cửa nào?”

Ngô Bình: “Tôi đi bừa thôi, hai người cứ xem xét tiếp đi”.

Bọn họ lắc đầu rồi tiếp tục suy nghĩ xem nên chọn Động Thiên nào.

Ngô Bình lại vào Thần Phù Động Thiên, giọng nói kia lại vang lên, nhưng với vẻ hào hứng hơn hẳn: “Ê, anh lại đến à? Nhưng Địa Tiên đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tuy tôi chưa thành Địa Tiên, nhưng tôi ngưng tụ được kiếm hồn rồi, thật ra cũng kém gì Địa Tiên đâu”.

Một luồng ý chí quét người Ngô Bình, Tiểu Kiếm ngạc nhiên nói: “Nhân Vương, là Nhân Vương rồi cơ đấy”.

Tiểu Vũ cũng cảm thán: “Tiểu Kiếm, anh ta giỏi nhỉ! Năm xưa, đại đế cũng ở cảnh giới này đấy”.

Một lát sau, có hai thần phù trên không trung chợt toả sáng, sức mạnh lan ra xung quanh rồi hình thành môt lực hút mạnh. Các bùa chú trên không trung đều bị hút vào, thậm chí đến Tam Hoàng Trấn Áp Phù, Địa Độn Phù và Âm Dương Tuyệt Sát Phù của Ngô Bình cũng bay vào vòng xoáy ấy.

Xơi tái hết bùa chú xong, giọng nói của Tiểu Kiếm lại vang lên: “Ta là thần phù Ất Mộc, mẫu phù mà đại đế đã dùng cả sinh mệnh để luyện thành. Hôm nay, ta sẽ nhận ngươi làm chủ, xin hãy chuẩn bị”.

Tiểu Vũ nói: “Tôi là thần phù Tử Vi, cũng được đại đế dùng cả sinh mạng để luyện thành, tôi cũng nhận anh làm chủ”.

Dứt lời, hai thần phù đã hoá thành hai luồng ánh sáng một vàng một tím rồi rơi xuống tay Ngô Bình. Thần phù Thái Ất in một bàn đồ thần bí như bàn long lên mu bàn tay trái của Ngô Bình.

Tử Vi Thần Phù thì in một bàn đồ màu tím như vì sao trên mu bàn tay phải của anh.

Sau khi điều chỉnh hai thần phù, Ngô Bình không thấy có cảm giác gì, anh hỏi: “Hai ngươi ở trong người ta rồi à?”

“Chủ nhân”, giọng nói của Tiểu Kiếm vang lên: “Tôi là Thái Ất”.

“Chủ nhân, tôi là Tử Vi”, Tiểu Vũ cũng lên tiếng.

Ngô Bình: “Sao ban nãy hai ngươi lại nuốt hết bùa chú thế?”

Thái Ất: “Các bùa chú ấy vốn do chúng tôi sinh ra mà, giờ chúng tôi phải rời đi theo chủ nhân rồi nên đương nhiên phải mang chúng theo để tăng sức mạnh cho mình”.

Ngô Bình: “ Giờ ta có thể sử dụng hai ngươi à?”

Thái Ất: “Chủ nhân, bây giờ chúng tôi chỉ phát huy được một phần một trăm uy lực thôi, nếu phát huy hết toàn bộ thì phải chờ chủ nhân mở Động Thiên mới được”.

Ngô Bình: “Một phần một trăm cũng khá lắm rồi, ít ra cũng có thể áp chế Thiên Tiên đúng không?”

Tử Vi: “Thiên Tiên thì không phải bàn, nhưng nếu chủ nhân mà dùng quá sức thì có thể sẽ bị suy yếu lâu lắm đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Thế là được rồi”.

Anh rời khỏi Thần Phù Động Thiên thì thấy nhóm Lý Đức Long vẫn đang do dự chưa quyết được chọn cửa nào. Thấy Ngô Bình ra ngoài nhanh như vậy, họ vội hỏi: “Sư huynh, anh có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình: “Chưa”.

Nói rồi, anh đi thẳng tới Động Thiên thứ ba.

Xuyên qua cánh cửa, anh thấy mình đang ở một nơi mênh mông bằng phẳng, xung quanh là các cột lớn có hình rồng lượn quanh được làm bằng kim loại, cột nào cũng cao chọc trời, chục người ôm không hết.

Anh vừa vào đã nhìn thấy nền đất có màu đen, hình thành một con đường trải dài lên phía trước, không biết dẫn đến đâu.


Ngô Bình ngập ngừng vài giây rồi cất bước. Anh đi được một lúc thì phía trước chợt có một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Người này có tướng mạo xuất chúng, anh tuấn phi phàn, dáng người cao hai mét, chân tay thon dài, có thể kiện tráng, mặc bộ đồ được làm từ da thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK