Ngô Bình cười nói: “Em là Thu Nhi à? Đừng khách sáo, Tiểu Tân là em anh, em là bạn gái cậu ấy thì anh giúp em là chuyện đương nhiên mà”.
Tiểu Tân nghe thấy thế thì kích động tới mức run lên, anh Bình coi cậu ấy là em trai ư? Hãnh diện quá, quả này cậu ấy có thể chém gió suốt đời được rồi.
Thu Nhi giới thiệu về Khương Đông Thăng: “Đây là bố em ạ”.
Ngô Bình bước tới rồi giơ một tay ra: “Chào ông”.
Khương Đông Thăng cũng là người từng trải nên vừa nhìn đã biết chiếc xe của Ngô Bình rất đắc tiền, ông ấy vội vàng lau tay vào áo rồi nói: “Chào cậu Bình, tôi là Khương Đông Thăng bố của Thu Nhi”.
Ngô Bình: “Ông chủ Khương, tôi nghe Tiểu Tân bảo ông đang nợ tiền cờ bạc hả?”
Khương Đông Thăng hổ thẹn nói: “Tại tôi ngu dốt tham lam nên mới dính vào bài bạc, giờ bị thế này cũng là đáng đời”.
Ngô Bình thở dài nói: “Mười người dính vào cờ bạc thì thua cả chín người, ông nên biết điều này chứ”.
Khương Đông Thăng cúi đầu thấp hơn vì quá xấu hổ.
Ngô Bình nhìn khu phế liệu sau lưng ông ấy rồi hỏi: “Nơi ông làm ăn đây hả? Lợi nhuận thế nào?”
Khương Đông Thăng: “Rất tốt, mỗi năm đều khoảng 700 nghìn. À nhưng giờ nó không thuộc về tôi nữa rồi, mấy hôm nữa là Thiên Nghiêm sẽ cho người tới quản lý”.
Ngô Bình vẫy tay gọi Tiểu Tân: “Tiểu Tân, đưa viên ngọc ấy đây”.
Tiểu Tân vôi tháo viên ngọc ra rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.
Ngô Bình giơ viên ngọc lên hỏi: “Ông chủ Khương, ông cho Thu Nhi viên ngọc này à?”
Khương Đông Thăng vội gật đầu: “Vâng, tôi thấy viên thạch anh tóc này đẹp nên đưa cho Thu Nhi. Cậu Bình, sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Ngô Bình: “Bởi đây không phải thạch anh tóc, mà là một món đồ cổ, tôi muốn mua lại nó”.
Khương Đông Thăng ngẩn ra: “Đồ cổ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nên ông hãy ra giá đi”.
Khương Đông Thăng luống cuống xoa tay vào nhau, một tia hi vọng trỗi dậy, ông ấy thầm nghĩ có phải mình muốn bao nhiêu cũng được không? Nhưng sau khi suy xét lại, nếu Ngô Bình không nói thì ông ấy cũng không biết giá trị của viên ngọc này nên làm người phải biết điều.
Khương Đông Thăng nói: “Tuỳ cậu”.
Ngô Bình mỉm cười, thấy Khương Đông Thăng cũng khá biết điều nên nói: “Được, tôi trả ông 10 triệu, nếu ông thấy ít thì tôi có thể tăng thêm”.
Nhóm Khương Đông Thăng ngẩn ra, 10 triệu ư? Ông ấy và con gái ngơ ngác nhìn nhau, Tiểu Tân giật bắn người, không dám tin vào tai mình.
Ngô Bình: “Ông chủ Khương, ít quá à?”