Mã Tuấn Kiệt cười trừ: “Băng, anh cũng bất đắc dĩ thôi. Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh lấy cô ấy chỉ để hai bên hợp tác với nhau. Bọn anh có thoả thuận ngầm rồi, hai bên sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau”.
Bạch Băng: “Thật không?”
Mã Tuấn Kiệt: “Băng, anh có thể làm việc xấu, nhưng không bao giờ làm hại em! Ngày trước, anh buộc phải ra đi, nhưng giờ anh về rồi! Băng, anh sẽ đối xử tốt với em, em là người phụ nữ mà anh yêu nhất”.
Bạch Băng thở dài rồi im lặng.
Mã Tuấn Kiệt thừa thắng xông lên: “Băng, em có thể tha thứ cho anh được không? Bao năm qua, anh luôn thấy áy náy, chỉ cần em tha thứ cho anh, em bắt anh làm gì cũng được”.
Ngô Bình giơ tay làm hành động đếm tiền với Bạch Băng.
Bạch Băng lập tức nói: "Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lại một người từng lừa hơn một triệu tệ của tôi hay sao?"
Mã Tuấn Kiệt thở dài: "Băng, em vẫn không chịu tin anh sao. Thực ra anh sớm đã chuẩn bị đưa cho em một số tiền, gấp mười mấy lần số tiền em từng đưa cho anh! Băng, nếu không tin thì em cho anh tài khoản ngân hàng, anh sẽ lập tức chuyển khoản".
Ngô Bình gật đầu, Bạch Băng thấy vậy mới gửi số tài khoản ngân hàng của mình cho đối phương.
Mã Tuấn Kiệt cười nói: "Băng, đợi anh một lát, anh lập tức chuyển khoản", nói rồi, đối phương tạm thời cúp điện thoại.
Bạch Băng nhìn Ngô Bình, vô cùng khâm phục anh: "Em nói đúng cả rồi. Em thử nói xem anh ta sẽ chuyển cho chị bao nhiêu tiền?"
Ngô Bình: "Ít nhất mười triệu tệ. Giờ là lúc anh ta cố gắng thể hiện sự giàu có của mình, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu".
Bạch Băng: "Vậy nhận tiền xong nên làm thế nào?"
Ngô Bình: "Anh ta chắc chắn sẽ đòi gặp chị, chị nhân thời cơ đó hẹn gặp anh ta".
Bạch Băng: "Vậy nếu anh ta thực sự chuyển cho chị mười triệu tệ thì số tiền này có cần giao lại cho cấp trên không?"
Ngô Bình đảo mắt: "Giao cái gì mà giao? Đây là tiền anh ta nợ chị. Hơn nữa một triệu tệ khi đó cũng bằng mười triệu tệ bây giờ rồi".
Bạch Băng gật đầu: "Được, chị hiểu rồi".
Chỉ một lát sau, Bạch Băng nhận được tin nhắn tiền đến tài khoản, số tiền ba mươi triệu tệ!
Nhìn thấy số tiền này, Bạch Băng sững sờ, quay sang nói với Ngô Bình: "Là ba mươi triệu tệ".
Ngô Bình cười đáp: "Coi như đó là số tiền bồi thường cho chị đi".
Bạch Băng vẫn còn hơi lấn cấn: "Có phải hơi nhiều quá không?"
Ngô Bình: "Chị cứ yên tâm nhận số tiền này, những việc còn lại để em lo".
Lúc này đối phương gọi video tới, Ngô Bình trốn ra đằng sau sô pha, ra hiệu cho Bạch Băng nhận điện thoại.
Cuộc gọi video bắt đầu, ở đầu bên kia là một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi trông mặt mũi vô cùng sáng sủa. Người này không cao nhưng tổng thể trông khá đẹp trai. Gã si mê nhìn Bạch Băng nói: "Băng, mấy năm không gặp, em vẫn đẹp như vậy! Có thể gặp lại em thực sự quá tốt", vừa nói mắt gã vừa hoe hoe đỏ.
Bạch Băng nhìn người đàn ông từng hại mình đến tan cửa nát nhà, đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian hai người từng có với nhau mà trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen.
Mã Tuấn Kiệt nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của Bạch Băng, gã nói: "Băng, anh biết anh có lỗi với em, nhưng xin em tin anh. Lúc đó anh thực sự không muốn liên luỵ đến em. Nếu anh biết hành động khi đó sẽ gây ra tổn thương không thể bù đắp cho em như vậy, cho dù có bị đám đòi nợ đó đánh chết, anh cũng sẽ không trốn ra nước ngoài".