Nhìn thoáng qua bàn tay khổng lồ cao mấy chục mét, Ngô Bình cũng lười nói nhiều bèn đánh một quyền, luồng khí tức khủng khiếp lao ra từ nắm đấm rồi ngưng tụ thành một nắm đấm khổng lồ có đường kính mười mấy mét, đánh thẳng vào cánh cổng khiến nó tan tác.
Một tiếng động cực lớn vang lên, cát bụi bay tứ tung, Ngô Bình nhảy lên không trung rồi đi vào Tứ Anh Trại.
Dương Thế Chân ngơ ngác, Võ Hồn tầng sáu mạnh thế sao? Ông ta vội vàng dẫn người đi vào theo.
Nhưng lại nghe được tiếng đao kiếm vang lên ở bên trong, sau đó là tiếng hét thảm thiết của một đám người. Đến khi họ chạy vào trong sơn trại đã nhìn thấy năm mươi mấy người nằm dưới đất, đều đã ngất.
Cơ thể Ngô Bình lơ lửng giữa không trung, cao giọng nói: “Tứ Anh gì đó mau ra đây cho tôi”.
Bốn bóng người bay lên không trung rồi dừng lại đối diện Ngô Bình, dung mạo của bốn người này khác nhau, đều ở tuổi trung niên, một người trong đó tức giận nói: “Nếu các người dám cả gan dẫn theo hắn đánh phá cổng Tứ Anh Trại của tôi thì các người đều phải chết”.
Ông ta vung tay lên, cả trăm võ giả lao ra từ phía sau, khí tức khá mạnh. Đám người này đều là sức mạnh của Tứ Anh Trại.
Ngô Bình nắm chặt kiếm Thương Huyền, bật cười, anh vung tay lên xuất ra một kiếm. Kiếm quang nhanh như điện, một người trong đó chưa kịp phản ứng thì đầu đã văng ra xa, mà Ngô Bình đã xuất hiện đằng sau ông ta.
Ba người còn lại hoảng hốt: “Không ổn rồi! Lui binh mau”.
Nhìn thấy thực lực đáng sợ của Ngô Bình, ba người này đều khiếp sợ, vô thức định chạy.
Thế nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình xoay người vung kiếm lên chém mạnh vào ba người này như dùng dao rựa cắt rau, đầu của ba người văng ra xa.
“To gan!”
Một giọng nói giận dữ vang lên, một bàn tay xuất hiện giữa không trung, mang theo ý chí võ đạo đáng sợ đánh về phía Ngô Bình.
Người ra tay chính là cao thủ Võ Hồn tầng tám.
Dương Thế Chân như đã đoán trước được, hét lớn lên: “Tôi đang đợi ông đấy”.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp vung vũ khí trong tay ra thì Ngô Bình đã giơ kiếm lên.
Kiếm quang chém đứt bàn tay đó, cả người lẫn kiếm hợp lại làm một biến thành một vầng sáng đánh về phía một tòa nhà chín tầng.
Một người đàn ông đang đứng trên tòa nhà chín tầng đó, khí tức cực kỳ mạnh, là cường giả Võ Hồn tầng tám.
Nhìn thấy Ngô Bình thế mà có thể phá được võ kỹ của mình rồi còn tấn công về phía mình, ông ta hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, một kiếm ý đáng sợ bao phủ lấy hắn, Ngô Bình đã có được quyền ý và kiếm ý mạnh mẽ ngay từ khi anh còn là Võ Hồn tầng ba, bây giờ anh thi triển võ kỹ của Võ Hồn tầng chín lập tức khiến cao thủ tầng tám này không thể động đậy, Võ Hồn run rẩy.
Ngay khi ông ta còn đang nghi hoặc thì kiếm quang ập tới, kiếm chém ông ra làm đôi, máu bắn đầy trên mặt đất.
Những người đứng ở đằng xa đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này, Dương Thế Chân há hốc mồm, sát khí mà ông ta chuẩn bị đã lâu lại không có tác dụng gì cả.
Thu hồi kiếm Thương Huyền, Ngô Bình nói với Dương Thế Chân đang ngẩn người: “Bác Dương, còn lại giao cho mọi người vậy”.
Dương Thế Chân định thần, lớn tiếng nói: “Giết cho ta!”