Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái đang thấp giọng nói chuyện với ông lão, ông lão liên tục gật đầu. Đột nhiên, giữa sông vang lên tiếng động, có hai người rơi xuống.

Ông lão nhìn qua theo tiếng động, thì thấy hai người đang bơi về phía bọn họ, ông ấy bất giác nghi hoặc nói: “Tử Nghiên, trời đang lạnh vậy mà bọn họ lại bơi sao?”

Cô gái nhìn qua, nhíu mày nói: “Ông nội, chuyện này quá kỳ lạ. Vừa nãy con còn nhìn qua mặt sông, bên trong căn bản không có người, bọn họ đến từ nơi nào chứ? Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống? Nếu là rơi xuống từ máy bay thì người cũng ngã chết rồi chứ?”

Ông lão lắc đầu: “Cứu người trước đã, ông thấy cậu nhóc kia lạnh đến tím môi rồi”.

Ông lão này tâm tính lương thiện, tìm được cành cây dài hơn ba mét ở bên cạnh, vươn ra ngoài sông.

Ngô Bình bơi được một đoạn, đúng lúc nhìn thấy cành cây, anh vội nắm lấy. Ông lão dùng hết sức kéo vào bờ, thuận lợi kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương lên bờ.

Bơi đến trên bờ cao hơn một mét, nếu không phải ông lão giúp đỡ thì Ngô Bình cũng khó mà leo lên.

Sau khi lên bờ, gió lạnh thổi qua, Ngô Bình ho khan mấy lần.

Ông lão ra hiệu với cô gái: “Tử Nghiên, mau đi lấy áo khoác của ông, hôm nay trời xuống âm độ, cậu ta cứ như vậy thì bị lạnh dễ bệnh”.

Cô gái gật đầu, quay người đi đến chiếc xe thương vụ gần đó.

Tình hình Liễu Tam Tương tốt hơn nhiều, tuy ông ta không thể thi triển thần thông, nhưng nước lạnh không ảnh hưởng đến ông ta.

Ông lão quan tâm hỏi Ngô Bình: “Cậu nhóc, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong sông vậy?”

Ngô Bình xoa hai tay, nói: “Bác à, chúng tôi là từ thượng du lao xuống”.

Lúc này cô gái lấy ra cái áo khoác lông cừu màu đen, ông lão nhận lấy rồi đắp lên người Ngô Bình, nói: “Trời rất lạnh, ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, cậu lên xe với tôi đi”.

Ngô Bình nhìn sang, cách mấy chục mét có một chiếc xe thương vụ, lại nhìn cách ăn mặc của ông lão và cô gái, rất giống người trên địa cầu.

Nhưng anh cũng không cảm thấy tò mò, lúc đó địa cầu vốn dĩ là hình chiếu của vũ trụ chính, hai bên có điểm tương đồng cũng không lạ.

Anh không muốn làm phiền người khác, bèn nói: “Bác à, cảm ơn bác, người tôi toàn là nước, không muốn làm bẩn xe bác”.

Ông lão cười ha ha: “Bẩn thì bảo người ta rửa sạch, nhưng nếu cậu mà bị bệnh thì có thể phải nhập viện rồi”. Nói xong thì kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương cùng lên xe thương vụ.

Vào xe ngồi, ông lão mở điều hòa làm ấm, nhiệt độ bên trong xe tăng lên nhanh chóng.

Ông lão ngồi ghế lái, cô gái ngồi ghế phụ, cô ấy tò mò quan sát Ngô Bình, cảm thấy quần áo anh mặc không giống với trạng phục hiện đại.

Ấm lên dần, Ngô Bình bèn cởi áo khoác ngoài, lúc này, anh căn bản đã thích nghi được hoàn cảnh của vũ trụ chính, sức mạnh bên trong thân thể cũng dần khôi phục.

“Bác à, thật sự rất cảm ơn bác”. Anh cười nói.

Ông lão cười nói: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Cậu nhóc, tôi nghe giọng điệu cậu rất gượng gạo, không phải cậu là người từ ngoài đến đấy chứ?”

Giọng điệu ở đây tuy tương tự với địa cầu, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, trước mắt Ngô Bình vẫn đang học hỏi, vì vậy phát âm vẫn chưa chuẩn.

Ngô Bình: “Bác à, mấy năm nay tôi vẫn học ở nước ngoài, rất khi dùng giọng ở quê nhà, vì vậy có chút cứng nhắc”.

Ông lão cũng không nghi ngờ, vì vậy hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên Ngô Bình càng nói thuần thục hơn.

Ông lão: “Cậu nhóc, nhà các cậu ở đâu, đúng lúc tôi phải quay về, tiện đường tiễn các cậu”.

Ngô Bình nói: “Chúng tôi đi khách sạn vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK