Vu Kỷ nghiến răng rồi quay lại hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, anh đã làm gì vậy?”
Ngô Bình: “Tôi đã khởi động đại trận trấn áp thánh linh, giờ các anh không nắm giữ được nó nữa đâu. Nếu không để ở chỗ tôi thì trong vòng ba năm nữa, nó sẽ trốn thoát”.
Vu Kỷ thở dài nói: “Vậy thì phiền anh rồi”.
Ngô Bình: “Yên tâm, tôi có cách khôi phục đại trận”.
Vu Kỷ vẫn hơi nghi ngờ: “Anh Lý, anh có biết nó liên quan đến nhiều việc lớn lắm không? Anh mang nó theo không khác đi đeo đá trên người đấy”.
Ngô Bình: “Tôi dám làm thế thì đương nhiên đã có chuẩn bị, hậu quả ra sao, tự tôi gánh hết”.
Vu Kỷ lắc đầu: “Được rồi, đành thế vậy”.
Vu Kỷ nhanh chóng cáo từ, Ngô Bình vung tay lên, núi thánh đã được anh thu vào trong vũ trụ nhỏ. Anh là Thánh Hoàng nên có cảm giác thân thiết với núi thánh này, vì vậy cất giữ nó không phải chuyện khó. Núi thánh bây giờ không ngừng toả ra thánh lực, chúng rất có ích với Ngô Bình.
Sau đó, anh lại đến hải đảo gần Đông Hải Long Cung để gặp lại Ngao Phương.
Ngao Phương đã nhận được tin từ trước, Ngô Bình không chỉ đánh đuổi Yêu tộc, mà còn cướp được núi thánh. Ông ấy vô cùng thán phục và quyết định hoàn toàn tin tưởng Ngô Bình.
“Tham kiến Thánh Hoàng!”
Ngô Bình nói: “Ngao Phương, tôi đã xử lý xong Yêu tộc rồi, từ giờ trở đi, ông có thể tiếp quản khu vực này”.
Ngao Phương: “Tiểu Long tuân lệnh”.
Sau đó, ông ấy cười nói: “Bệ hạ, Đông Hải Long Cung đồng ý hàng phục bệ hạ”.
Ngô Bình: “Biết vậy là tốt!”
Anh ngập ngừng rồi nói: “Dẫn tôi đi gặp con Quỷ Long kia”.
Loáng cái, anh đã được Ngao Phương mời tới một địa cung sâu dưới lòng đất. Trong địa cung này tối đen, một con rồng khổng lồ đã bị trói bằng các sợi xích to tướng ở trên không, vây quanh còn có 12 đại trận.
Con rồng gầm lên một tiếng đầy bi thương và uất hận, nó nhìn chằm chằm vào Ngao Phương và Ngô Bình với đầy sát ý.
Ngao Phương đứng nhìn con rồng một lát rồi cúi xuống thở dài nói: “Thật ra nó là cháu của tôi, hồi nhỏ tôi cũng thương yêu nó lắm, nhưng về sau phát hiện nó có huyết mạch của Quỷ Long nên tôi mới đành trấn áp nó ở đây”.
Ngô Bình quan sát con rồng thì thấy toàn thân nó có một màu đen như mực, đôi mắt có màu ngọc bích, khí tức thì không kém tổ long Ngao Phương là bao.
Ngô Bình hỏi: “Khi ông nhốt nó ở đây thì nó mấy tuổi?”
Ngao Phương: “Bảy tuổi, bây giờ nó đã bị nhốt hơn 1500 năm rồi”.
“Trong thời gian đó, ông không cho nó ăn nên thực lực cũng không tăng lên hả?”, anh hỏi tiếp.
Ngao Phương: “Vẫn tăng nhưng ít thôi, Quỷ Long phải được ăn thì mới có thể tăng thực lực được”.
Ngô Bình lách người rồi biến thành một người khổng lồ rồi bước tới trước mặt con Quỷ Long. Nó há miệng ra định cắn anh, nhưng đã bị Ngô Bình tát cho lệch mỏ, sau đó anh đã phá các sợi xích trói buộc nó.
Không còn bị trói, Quỷ Long gầm lên rồi tiếp tục tấn công Ngô Bình.