Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Đi đi, giết nó đi”.

Viêm Dương đột nhiên hành động, lao về phía con rắn khổng lồ nhanh như một tia chớp. Có điều, lúc nó còn cách con rắn khổng lồ tầm mười mét thì tốc độ của nó đã chậm lại. Càng đến gần con rắn khổng lồ thì trường lực càng mạnh, đến cả cao thủ như Viêm Dương cũng phải rất mất sức.

Dường như con rắn khổng lồ rất bất ngờ, nó cảm nhận thấy nguy hiểm, ngước cái đầu to lên cao và thè lưỡi, chuẩn bị tư thế tấn công.

Da người của Viêm Dương đột ngột biến to ra, bao bọc lấy con rắn chỉ trong chớp mắt sau đó siết mạnh.

“Răng rắc!”

Tiếng gãy vang lên, đầu rắn nát vụn, thân rắn từ từ mềm nhũn ra, sau đó không còn động đậy. Tiếp sau đó, trường vực biến mất, Ngô Bình mới đi về phía con rắn khổng lồ.

Da người dãn ra, trở về kích thước bình thường như ban đầu. Đầu rắn đã dẹp lép, mắt bị ép tới vỡ toác, vô cùng thê thảm.

Ngô Bình gỡ miệng rắn ra, lấy ra một viên ngọc đen từ bên trong, viên ngọc to bằng nắm tay nhưng cực kỳ nặng, nếu không phải nhờ anh có thần lực thì đã không cầm vững rồi.

Thần Chiếu hỏi: “Chủ nhân, đấy là thứ gì thế?”

Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Thứ này gọi là mật trận, lúc bố trí trận pháp trọng lực sẽ dùng đến nó”.

Thần Chiếu: “Hèn gì trường vực của con rắn này lại mạnh đến thế, thì ra là nhờ ngoại lực”.

Ngô Bình cất mật trận trọng lực vào, sau đó rút kiếm Hắc Long ra, móc lấy yêu đan từ thân rắn. Viên yêu đan to bằng quả táo, bên trong có một con rắn nhỏ đang bơi lội.

Anh cất yêu đan rồi tiếp tục lên đường. Trên đường đi anh gặp phải rất nhiều trùng độc, có con cua to bằng chiếc xe hơi, cũng có con rết to bằng toa tàu hỏa, còn có những con mũi hung dữ to hơn cả con người.

Có vài thứ đến cả Thần Chiếu cũng không dám động đến, bọn họ quyết định chỉ bay trên trời.

Không bao lâu, Ngô Bình và Thần Chiếu đáp xuống một thung lũng khá rộng, bên trong thung lũng có xây một số nhà cửa, sân vườn.

Ngô Bình vừa đáp đất thì liền có một bóng người xông đến, đấy là Đường Hi trưởng lão, ông ấy mỉm cười, nói: “Thiếu tôn, cuối cùng thì cậu cũng đã đến”.

Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, tôi vẫn chưa phải là thiếu tôn, gọi tôi là Ngô Bình được rồi”.

Đường Hi nói: “Cậu trở thành thiếu tôn chỉ là chuyện sớm muộn, Canh Tổ đang họp trong điện, tôi dắt cậu qua đó”.

Mấy người họ đi ngang qua một quảng trường nhỏ mới xây, đi một đoạn thì vào trong đại điện. Cửa sổ của đại điện vẫn chưa được lắp thì đại điện đã được dùng rồi.

Lúc này, rất nhiều nhân vật cấp cao của Đường Môn đều có mặt, Đường Thái Canh ngồi ở giữa, Đường Thiên Tuyệt đứng bên cạnh, bọn họ đang bàn luận chuyện gì đó.

Ngô Bình vừa vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Đường Thái Canh cười nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, nào, đến ngồi bên cạnh tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào môn chủ Canh Tổ”.

Đường Thiên Tuyệt mỉm cười, nói: “Ngô Bình, đang có chuyện muốn nói với cháu, mau ngồi xuống đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK