Ở cách đó không xa, Ngô Bình cầm một đốm lửa trong tay, mặc dù sức mạnh của ngọn lửa rất lớn, có thể đốt cháy vạn vật nhưng ngoài da của anh có một lớp Huyền Minh Tiên Khí, tiên khí có thể bảo vệ anh không bị thương.
Hiên Viên Long Uy bước loạng choạng mấy bước, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ: “Sao anh có thể làm được? Tôi dùng năm loại tiên lực mới phong ấn nó, sau đó mượn chưa đến một phần ngàn sức mạnh của nó để dùng, nhưng anh thì lại có thể lấy nó ra trực tiếp”.
Ngô Bình há miệng nuốt ngọn lửa vào bụng, ngọn lửa chạy vào trong đan điền. Lúc này, tiên lực trong cơ thể anh liền bao trùm lấy nó, sau đó ngưng tụ thành một ngọn đèn tiên, đón lấy linh diễm.
Bỗng dưng, ngọn lửa sáng rực lên, sức mạnh của ngọn lửa tràn vào cơ thể và nguyên thần của anh, khiến anh cảm thấy vô cùng sảng khoái, thần kỳ không thể tin nổi.
Hiên Viên Long Uy tuyệt vọng, hắn cười thảm thương: “Gia tộc của tôi đã phải trả giá vô số vì nó mới có thể giúp tôi mượn được sức mạnh của linh diễm, còn anh thì lại có thể nhẹ nhàng có được nó, anh chỉ là cấp Luyện Khí, sao lại có thể làm được?”
Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng đáp: “Có gì đâu phải thắc mắc, Ngô Bình đến từ vũ trụ đạo cảnh cấp cao, cậu thua là đúng”.
Hiên Viên Long Uy trợn mắt, ngất lịm đi. Nhưng không có ai của Kim Long Môn quan tâm đến hắn, họ đều đang kinh ngạc và hoảng sợ. Kinh ngạc vì sự mạnh mẽ của Ngô Bình, hoảng loạn vì sắp phải nhường lãnh thổ lại cho Huyền Minh giáo.
“Trận thứ hai, Ngô Bình của Huyền Minh giáo thắng! Theo cam kết, Kim Long Môn phải cắt đất ở phía nam giao cho Huyền Minh giáo”.
Vẻ mặt Tả Nguyên Thần nặng trĩu, ông ta nhìn Ngô Bình hằm hằm rồi lạnh lùng nói: “Kim Long Môn sẽ không nuốt lời, nhưng Huyền Minh giáo các người hãy nhớ cho kỹ, đây chỉ mới là bắt đầu thôi”.
Trương Cổ Nguyệt: “Xin hãy đưa nữ đệ tử bổn giáo, Thượng Quan Băng Lan về lại”.
Tiêu Phá Thiên tử trận, Hiên Viên Long Uy cũng thua cuộc, dựa theo ước định Thượng Quan Băng Lan phải được đưa về Huyền Minh Giáo.
Ở phía Kim Long Môn, một cô gái được đẩy ra, vẻ ngoài cô ấy rất xinh đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Huyền Minh Giáo. Chỉ là vẻ mặt cô ấy lạnh lẽo, tựa như không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì,
Thượng Quan Băng Lan mặc bộ đồ đỏ, đến trước mặt Trương Cổ Nguyệt, khẽ khom người: “Giáo chủ”.
Trương Cổ Nguyệt gật đầu, ông ấy gọi Ngô Bình đến, cười nói: “Hai người nói chuyện đi”. Nói xong, ông ta đi sang bên cạnh giải quyết công việc.
Thượng Quan Băng Lan cũng không muốn nói chuyện, thậm chí cô ấy còn không buồn nhìn Ngô Bình. Cô ấy vừa được thả ra, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng lờ mờ đoán được một việc đều liên quan đến người đàn ông xa lạ trước mặt.
Ngô Bình hỏi: “Thượng Quan sư muội, cô muốn quay về Huyền Minh Giáo với tôi không?”
Thượng Quan Băng Lan: “Tự tôi biết đường”.
Ngô Bình khẽ cười: “Cũng được. Vậy tôi về trước”.
Chuyện sau đó không cần anh phải can dự nữa. Mấy người Trương Cổ Nguyệt tiếp tục ở lại, còn anh thì do mấy vị trưởng lão hộ tống, quay về Huyền Minh Giáo.
Ngô Bình vừa đi, một trưởng lão đã đi đến, nói: “Băng Lan, anh ta là đệ tử đứng đầu Huyền Minh Giáo, vừa nãy đã giết chết Tiêu Phá Thiên, chiến thắng Hiên Viên Long Uy, lập được nhiều chiến công cho Huyền Minh Giáo! Giáo chủ có ý tác hợp hai người, con có nguyện ý không?”
Thượng Quan Băng Lan có chút kinh ngạc, nói: “Xem ra anh ta rất lợi hại, nhưng con không có hứng thú với anh ta”.
Trưởng lão này là sư tôn của Thượng Quan Băng Lan, ông ấy lắc đầu: “Băng Lan, cơ hội hiếm có. Nếu con không hài lòng với anh ta, thì trên thế giới này không ai có thể khiến con coi trọng được đâu”.
Thượng Quan Băng Lan lạnh nhạt nói: “Vậy sao? Triêu Thiên Liệt thì sao?”
Nghe thấy cái tên Triêu Thiên Liệt, vẻ mặt trưởng lão kia bỗng u ám: “Anh ta đã mất tích ba năm rồi, con vẫn chưa quên được anh ta?”