Lấy được số tiền này rồi thì khoản tiền vốn trong tay anh đã vượt quá con số ba mươi tỷ. Trong đó bao gồm mười tỷ dtd chuyển vào tài khoản công ty, bảy phẩy năm tỷ anh kiếm được ở sòng bạc Miến Điện, năm trăm triệu anh kiếm từ mấy chuyện lặt vặt, với bốn tỷ còn lại trong tay. Cộng hết mấy khoản ấy lại đã được hơn ba mươi tỷ rồi.
Đó là chưa kể các khoản đầu tư lớn vào nhà máy dược phẩm của Lý Quảng Long, nhà máy hoá chất của nhà họ Chu, thị trấn phỉ thuý, năm mươi triệu cổ phiếu, sáu mươi tỷ mà thị trấn phỉ thuý đang nợ.
Nếu tính cả những khoản ấy vào thì anh đã trở thành đại gia sở hữu tài sản hàng trăm tỷ rồi!
Anh nói: “Tử Di, chúng ta sắp đầu tư vào công ty này, em định bán bao nhiêu quyền cổ phiếu?”
Dtd đáp: “Lợi nhuận cả nghìn tỷ, hai chúng ta không nuốt nổi đâu. Thế này đi, chúng ta sẽ bán bốn mươi phần trăm trong số đó. Anh thấy sao?”
Ngô Bình tiếp lời: “Nhà họ Dương, nhà họ Lý, nhà họ Phương, bọn họ là những bên tham gia sớm nhất. Mỗi người sẽ được chia không quá năm phần trăm quyền cổ phiếu. Hai mươi lăm phần trăm còn lại, anh định bán cho phía chính quyền địa phương”.
Dtd chớp mắt: “Ý anh là tỉnh K?”
Ngô Bình gật đầu: “Tỉnh K, tỉnh lỵ, huyện Minh Dương đều có thể bỏ vốn, lấy cổ phần. Anh còn muốn chia cổ phần cho Diệp Huyền và nhà họ Triệu ở thủ đô”.
Dtd hỏi: “Định giá bao nhiêu thì ổn nhỉ?”
Ngô Bình đáp: “Chúng ta đầu tư rất nhiều trong giai đoạn đầu, định giá một trăm triệu đi, chia thành một triệu cổ phiếu, một trăm nghìn mỗi cổ phiếu”.
Cả hai bàn sơ kế hoạch với nhau, chớp mắt đã đến giờ cơm. Ngô Bình gọi điện đặt cơm ở chỗ Mễ Kiế.
Trần Tử Du vẫn đang ngủ, không ra ăn trưa. Ngô Bình không bảo ai gọi cô ta dậy cả. Dùng cơm xong, anh dạy đoàn thể thuật sơ cấp cho dtd.
Cả hai tập luyện trong phòng. Ngô Bình thừa cơ sờ soạng dtd rõ nhiều, chốc chốc lại chịu mấy cú đấm yêu của đối phương. Hai người vui đùa không biết mệt, cũng chẳng biết là ai “lợi dụng” sờ soạng ai nữa.
Không bao lâu sau, anh nghe giọng Cương Tử vọng từ ngoài cửa vào: “Cậu chủ, có cô Lạc Mộng Trần đến tìm ạ”.
Sao cô ta lại đến nhỉ? Ngô Bình cau mày hỏi: “Bao nhiêu người đến đây vậy?”
“Ba người, toàn là nữ thôi”, Cương Tử trả lời.
Lúc này anh đang ôm chân của dtd sờ tới sờ lui. Cô ấy giận dữ trừng mắt hỏi anh: “Ai đấy hả?”
Ngô Bình đáp: “Người Đông Doanh, chắc là đến bàn chuyện làm ăn với anh. Đi thôi, ra gặp khách nào”.
Trong phòng khách, Lạc Mộng Trần đã đứng chờ sẵn. Vừa trông thấy Ngô Bình, cô ta đã cúi người thật sâu: “Anh Ngô Bình, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô Lạc à, chẳng phải tôi đã bảo cô hỏi kỹ rồi hẵng bàn à? Sao cô lại đến đây rồi?”
“Là tôi bảo con bé đến”, bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác, Lạc Trường Sinh đang tươi cười bước vào.
Ngô Bình nhướng mày: “Đến rất đúng lúc. Ở đây không tiện nói chuyện, đổi địa điểm đi”.
Anh lập tức gọi mọi người, bao gồm cả Trần Tử Du, đến số Một Đông Hồ. Hai căn khá gần nhau, đi bộ vài bước là đến rồi.
Số Một Đông Hồ có diện tích lớn hơn, lại không có người nhà anh, hành sự cũng thuận tiện hơn.
Anh mời riêng Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần đến một phòng khách, cho người bưng trà nước ra, đoạn cất lời: “Lần trước tôi đã bảo rồi, tôi không có hứng thú với việc đến Đông Doanh kết hôn”.