Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cả cũng nối gót đến. Ông ta nói: "Vợ, thằng ôn con này đã vào trong thi rồi, đợi nó ra ngoài rồi giết cũng không muộn!"

Ngô Bình vào hội quán, một người đàn ông hỏi thân phận, đồng thời kiểm tra kiếm bài của anh, sau đó cho người dẫn anh vào trong sân.

Trong sân có một tấm bia đá, trên bia đá có khắc một bức tranh, vẽ một người tay cầm trường kiếm chỉ về phía trời Đông, lờ mờ hiện ra một tia kiếm ý.

Thì ra điều quan trọng nhất của kiếm tông là phải có kiếm ý mà mình thành thục. Ngô Bình đã luyện thành kiếm ý từ lâu, nên ải này không khó.

Người đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cậu chăm chú nhìn bức tranh trên tấm bia, nếu có thể khiến bức tranh cử động, đồng thời giữ được trong thời gian một nén nhang thì có thể nhận được danh hiệu kiếm tông".

Diệp Quân gật đầu, ánh mắt anh chăm chú nhìn bức tranh trên bia đá. Chẳng bao lâu sau, bức tranh đã cử động, người đó xuất ra đủ loại kiếm chiêu, kiếm ý sắc bén phóng về phía anh.

Anh cũng kích hoạt kiếm ý để đánh với người kia, bất chợt, hai người đã vào trong một thế giới tinh thần huyền bí. Anh cảm giác được môi trường xung quanh đã thay đổi, hai người đang đứng trên một sàn đất bằng cực lớn, xung quanh toàn mây mù, không nhìn thấy bờ bến.

Hai người mỗi người một thanh trường kiếm, nét mặt của đối phương mơ hồ, đâm một kiếm tới trước. Ngô Bình lập tức đánh trả, kiếm pháp của anh tinh diệu, hai chiêu đã đánh chết hình ảnh trên tấm bia đá.

"Rắc!"

Bia đã vỡ nát, người phụ trách đứng ngơ ra một lát rồi gọi: "Bia vỡ! Có thể vào Kiếm Cung học kiếm!"

Sau đó có người chạy ra ngoài, sau đó nữa nhiều người bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Ngô Bình thấy rất ngờ vực, bọn họ đang làm gì vậy?

Chẳng bao lâu sau, trước cửa hội quán đốt pháo hoa, có người khua chiêng gõ trống thông báo: Thành Thiên Vũ, công tử Tống Ngọc đánh nát bia, chuẩn bị tới Kiếm Cung!

Người phụ trách kia bây giờ mới tới trước mặt Ngô Bình, cúi đầu hành lễ long trọng: "Chúc mừng cậu Tống đã đánh nát bia, người của Kiếm Cung sắp tới rồi!"

Ngô Bình không hiểu, nhưng anh không thể thể hiện ra ngoài được, anh chỉ gật nhẹ đầu, sau đó đi theo ra ngoài hội quán.

Bên ngoài hội quán, bố Tống Ngọc và bà cả đều tỏ ra kinh hãi, thế mà Tống Ngọc lại đánh vỡ bia! Sao có thể? Tố chất của Tống Ngọc thế nào, bọn họ là người rõ nhất, Tống Ngọc tuyệt đối không thể làm được!

Lúc thấy "Tống Ngọc" bước ra ngoài, bà cả quát lên: "Giết nó!"

Người của Kiếm Cung sắp tới rồi, bây giờ không giết thì không còn cơ hội giết nữa. Bốn cao thủ sau lưng bà ta đồng loạt ra tay, bốn đạo kiếm quang từ bốn hướng ập về phía "Tống Ngọc".

Ngô Bình đã đề phòng bọn họ từ trước, thấy họ vừa ra tay là anh đã giậm chân một cái, vô số kiếm khí đâm lên từ mặt đất, chớp mắt đã chém nát tươm đám bà cả và bố của Tống Ngọc!

Bố của Tống Ngọc còn chưa tới cảnh giới Thiên Tiên, nào đỡ nổi kiếm khí khủng khiếp cỡ này.

Giết người xong, anh đứng tại chỗ đợi người của Kiếm Cung tới.

Khoảng mười mấy phút sau, một đạo độn quang đáp xuống, một người đàn ông mặc trường bào tím xuất hiện, không nhìn ra tuổi tác, đội một chiếc mũ nhọn, hỏi: "Ai là người đánh vỡ bia?"

Ngô Bình bước lên trước: "Là tôi".


Người kia quan sát anh một hồi rồi nói: "Đi theo tôi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK