Ngô Bình nhìn hắn, biết là hắn đã nhìn ra được thực lực của mình nên thản nhiên nói: "Không phải anh nói là không cho phép cô ấy rời khỏi vũ quán à?"
Thanh Nguyên Phi vội xua tay: "Đó là đối với người khác, còn anh thì đương nhiên là được rồi ạ".
Ngô Bình: "Anh nhận ra tôi à?"
Thanh Nguyên Phi cười gượng: "Tôi không quen ạ".
Ngô Bình: "Chúng ta không quen biết, sao anh phải nể mặt tôi?"
Thanh Nguyên Phi lau mồ hôi hột đáp: "Thực lực của anh xuất chúng, đương nhiên tôi phải tôn trọng kẻ mạnh rồi".
Ngô Bình hừ lạnh: "Diệp Băng Hi sắp trở về rồi, các người chuẩn bị nghiêm túc chờ đón sự trả thù của cô ấy đi".
Nói rồi anh nghênh ngang rời đi, để lại Thanh Nguyên Phi ngơ ngác đứng đó, Diệp Băng Hi trở về trả thù sao?
Ăn uống no say, Ngô Bình lại trở về địa điểm tổ chức đại hội Thượng Thanh, Thiên Bảo Xuyên. Thiên Bảo Xuyên là một bình nguyên rộng lớn, bốn bề được núi xanh ôm ấp. Lúc này, trong thành Thiên Bảo của Thiên Bảo Xuyên, người đông nghìn nghịt, có rất nhiều người tới hóng hớt, cũng có nhiều người đồng hành với người tham gia đại hội Thượng Thanh.
Chính giữa thành Thiên Bảo có một đại điện Thiên Bảo, tất cả những người tham gia đại hội Thượng Thanh đều phải đăng ký tại đây.
Bên ngoài cửa đại điện Thiên Bảo là một quảng trường rất rộng, trên quảng trường có tám mươi mốt trụ khổng lồ màu vàng, rất đỗi khí thế.
Tới quảng trường, anh bước về phía đại điện Thiên Bảo. Còn cách đại điện mấy trăm nước thì bỗng nhiên có một người tới bên cạnh cười hỏi: "Anh bạn đang định vào đại điện đúng không?"
Ngô Bình: "Có liên quan gì đến anh không?"
Người này sầm mặt xuống: "Nếu anh tới tham gia đại hội Thượng Thanh thì tôi khuyên anh đừng vào trong, có thể bán huy hiệu cho tôi!"
Ngô Bình: "Ồ, anh mua huy hiệu à? Sao không nói sớm, tôi đã bán mất sáu cái huy hiệu rồi".
Đối phương sửng sốt, bán sáu cái rồi á? Anh ta như chợt nhớ ra gì đó, da đầu tê rần, lắc người tránh ra mấy trượng, run giọng hỏi: "Là anh đã ám sát Thượng Thanh Cung à?"
Ngô Bình: "Là tôi, anh tới tặng huy hiệu cho tôi hả?"
Người nọ khó nhọc rặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, tôi có mắt không tròng..."
"Qua đây", Ngô Bình thản nhiên nói.
Người nọ ủ rủ, từ từ bước lại gần: "Tôi sai rồi!"
Ngô Bình hỏi: "Anh đứng đây đã cản bao nhiêu người, ăn chặn bao nhiêu huy hiệu rồi?"
Người nọ đáp: "Anh là người đầu tiên".
Ngô Bình: "Ai là người đứng sau lưng anh? Là thiếu tông chủ của Thượng Thanh Tông sao?"
Người nọ lắc đầu: "Không phải".
Ngô Bình hỏi: "Anh định mua huy hiệu của tôi với giá bao nhiêu?"
Người nọ toát mồ hôi hột, đáp: "Vốn định trả cho anh một ít thôi, nếu thực lực của anh mạnh thì sẽ mua với giá một nghìn tỷ tiền Đạo".
Ngô Bình: "Một nghìn tỷ? Trước đây tôi bán huy hiệu với giá mấy triệu tỷ một cái, anh ăn lời lắm thế. Giao tiền ra đây".
Hai tay người nọ run cầm cập, lấy ra túi tiền không gian, Ngô Bình lấy xem thì thấy trong đó có tầm hai nghìn tỷ tiền Đạo. Anh cất túi tiền đi rồi nói: "Tôi tịch thu số tiền này, tránh anh lại đi ức hiếp người khác".