Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình khiếp sợ không thôi, trong lòng tự nhủ kiếm khí này cũng mạnh quá rồi! Phải biết, Dương Sách chính là cao thủ Cảnh giới Thần Thông, ngay cả ông ta cũng không chống đỡ được sao?

Anh nhận lấy đĩa ngọc, đánh giá kỹ càng. Với con mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện bên trong quả này có một kiếm phù, kiếm khí kia chính là nó phóng thích ra.

Anh bình tĩnh nói: “Tiền bối, Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm”.

Dương Sách: “Tôi nghe người ta nói, có thể luyện chế Kiếm Tiên Quả này thành Kiếm Khí Đan. Sau khi dùng Kiếm Khí Đan sẽ có thể hấp thu kiếm khí cho bản thân sử dụng. Ngô tiểu hữu, thuật luyện đan của cậu cao siêu như vậy, không biết có cách nào không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi. Trước mắt tôi còn chưa có cách nào khống chế loại kiếm khí này, cho nên không cách nào luyện nó thành Kiếm Khí Đan”.

Dương Sách hơi thất vọng, nói: “Vậy được rồi”.

Ông ta lại lấy ra thêm bốn Kiếm Khí Quả, giao hết cho Ngô Bình, nói: “Về sau khi Ngô tiểu hữu có thể luyện chế, không ngại thử một chút chứ?”

Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nếu không thể luyện thành Kiếm Khí Đan, vậy cũng không có giá trị gì, Dương Sách này cũng là người thông minh, dứt khoát đưa toàn bộ cho Ngô Bình. Mặc dù Ngô Bình không thể luyện chế Kiếm Khí Đan, nhưng anh là đan sư rất lợi hại, có thể luyện chế những đan dược khác. Nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải qua lại thân thiết.

Ngô Bình cũng không khách sáo, nhận hết bốn Kiếm Tiên Quả.

Lúc này Dương Siêu Huyền bỗng nhiên nói ra: “Ông nội, lần đến Vạn Kiếm Tiên Giới này, nhất định là thu hoạch được rất nhiều nhỉ?” Cậu ta là đang nhớ thương bảo bối Dương Sách lấy được đây mà.

Dương Sách cười nói: “Đúng là có không ít thu hoạch. Mọi người đều ở đây rồi, cho nên tôi sẽ lấy ra chia cho mọi người”.

Ông ta đang định lấy đồ ra, Dương Quảng Ích đột nhiên lên tiếng: “Phụ thân, đang có người ngoài ở đây”.

Tất nhiên người ngoài mà ông ta nói chính là Ngô Bình.

Dương Quảng Lợi tức giận nói: “Nhị ca, lời này của ông có ý gì? Ngô đạo hữu chính là người luyện chế ra giải độc đan, trợ giúp phụ thân giải độc, cậu ấy chính là khách quý của nhà họ Dương chúng ta, sao ông có thể vô lễ với cậu ấy như vậy!”

Sắc mặt Dương Sách cũng sầm lại, nói: “Quảng Ích, con làm việc vẫn không chín chắn như vậy”.

Sau đó ông ta cười nói với Ngô Bình: “Ngô tiểu hữu, xin đừng tức giận, đứa con thứ hai này của tôi đầu óc không tỉnh táo, cậu đừng để ý đến nó”.

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, đúng lúc tôi có chút việc, không quấy rầy nữa, người một nhà mấy người cứ quây quần đi”.

Nói xong, anh cũng không nghe lời giữ lại của những người này, giậm chân một cái, người chợt biến mất.

Thấy được thuật độn huyền diệu của Ngô Bình, Dương Sách giật mình nói: “Bản lĩnh của người này không kém tôi đâu!”

Sau đó ông ta hằm hằm nhìn đứa con trai thứ hai Dương Quảng Ích của mình: “Đồ ngu ngốc! Nếu như đắc tội vị đan sư này, tôi không tha cho anh đâu!”

Dương Quảng Ích vẫn không phục: “Phụ thân, con cũng không nói sai, chẳng lẽ cậu ta không phải người ngoài?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK