Tôn Tử Nghiên cười nói: “Bạn yêu, bài hát này, cậu học ngay cho tớ đi, đến chín giờ, đúng giờ sẽ livestream”.
Nhan Băng cầm bản nhạc và lời liếc nhìn, nói: “Lời bài này dung tục quá”.
Tôn Tử Nghiên nói: “Tục là đúng rồi, như vậy mới nổi được”.
Nhan Băng nhìn bản nhạc rồi hát lên, cô ấy vừa mở lời, Ngô Bình đã biết âm sắc của cô ấy rất tốt, so với Tôn Tử Nghiên không chỉ mạnh hơn một cấp, chẳng trách cô ấy nhất định phải để cho Nhan Băng hát.
Nhan Băng rất có thiên phú về ca hát, chỉ ngâm nga hai lần đã thuộc lòng, sau đó cô ngồi xuống ghế, lấy đàn ghi ta.Tôn Tử Nghiên ngồi trước đàn dương cầm, đệm nhạc cho cô ấy.
Giọng ca vang lên, Ngô Bình phát hiện Nhan Băng này hát còn hay hơn ca sĩ nổi tiếng ở thời kỳ địa cầu.
Hát xong một lần, Nhan Băng nói: “Nhạc thì cũng được”.
Tôn Tử Nghiên nói: “Băng Băng, cậu mau luyện tập chút đi”.”
Sau đó, Tôn Tử Nghiên đến phòng phía Tây, chuẩn bị cho buổi livestream sắp tới.
“Anh Diệp, hôm nay vẫn xem bói không?”
Ngô Bình nói: “Ngày mai phải đến bệnh viện, có thể làm nóng trước, hôm nay cứ lên mạng xem bệnh cho mọi người vậy”.
Tôn Tử Nghiên ngây người: “Xem bệnh online! Được không?”
Ngô Bình nói: “Xem bệnh không nhất thiết phải gặp trực tiếp, qua video cũng được”.
Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Được. Tôi sẽ dùng tài khoản livestream hôm qua đăng nhập, sau này tài khoản này sẽ thuộc của anh”.
Đến lúc tám giờ rưỡi, Tôn Tử Nghiên bắt đây livestream. Cô ấy xuất hiện nói chuyện với mọi người trước một lát, do chuyện xem bói hôm qua vẫn còn đang nổi, nên vừa mới livestream thì số lượng người xem đã tăng lên đến ba mươi nghìn, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng.
Đợi số lượng người coi sắp đến mười vạn thì Tôn Tử Nghiên mới nói: “Các bạn còn nhớ anh trai hôm qua biết xem bói không? Hôm nay tôi lại mời anh ấy đến. Hôm nay anh ấy không xem bói nữa, mà giúp mọi người xem bệnh. Chỉ cần là các bạn đang xem thì đều có thể gọi video với anh ấy, khám chữa tại chỗ, không thu phí đâu đấy! Nhưng, quá trình chữa trị cần phải công khai bên ngoài, để mọi người có thể nhìn thấy, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho”.
Mọi người đều là đến để chờ Ngô Bình xem bói, nhưng là người thì ai cũng có tam tai lục bệnh, trong số mười vạn người coi thì khó tránh có vài người thân thể không khỏe.
Rất nhanh sau đó, đã có mấy trăm người báo danh, lúc này Tôn Tử Nghiên mới mời Ngô Bình xuất hiện, chọn ra một người trong đó.
Bắt đầu gọi video, đây là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt trông không tốt lắm. Cô ấy hỏi: “Chào anh, tôi vốn dĩ muốn nhờ anh xem bói, thật ra cũng là liên quan đến bệnh của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tình hình của cô cứ nói cho tôi nghe trước đã”.
Cô gái: “Mỗi lần tôi đến kỳ, thì bụng rất đau, hơn nữa còn đau ít nhất mười ngày. Trong mười người này, ngay cả việc tự lo cho mình tôi cũng không thể, chứ đừng nói đến chuyện đi làm. Chính vì như vậy, tôi đã mất việc đến ba lần, bạn trai cũng chia tay với tôi. Anh nói xem đây là vấn đề do thân thể tôi, hay là do mệnh tôi không tốt?”
Ngô Bình nói: “Cô đặt microphone ở vị trí tim của cô, tôi nghe thử nhịp tim cô xem”.
Cô gái làm theo, rất nhanh, trong video đã vang lên tiếng tim đập.
Ngô Bình nghe một lúc, lại nhìn lưỡi của cô gái, sau đó hỏi mấy câu. Tiếp đó, anh bảo cô gái dùng sức ấn vào mấy vị trí trên cơ thể mình, rồi hỏi cô có đau hay không.
Cô gái ấn một lúc, rồi lần lượt nói cảm giác.
Lúc này, Ngô Bình đã hiểu đại khái tình hình của cô gái, nói: “Quanh buồng trứng bên trái của cô bị viêm, cô đi mua một ít thuốc, dùng một tuần thử xem. Nếu vẫn không hiệu quả thì đến bệnh viện tiêu chuẩn trị liệu”.
Cô gái ngây người nói: “Anh à, nhưng lúc trước tôi cũng từng đến bệnh viện, bác sĩ nói tôi không bị viêm gì cả”.
Ngô Bình: “Chứng viêm của cô đang ở giai đoạn ẩn, vì vậy kiểm tra bình thường thì không thể phát hiện, thậm chí có làm xét nghiệm máu cũng không thể hiện được chỉ số viêm”.
Cô gái nghe vậy thì gật đầu: “Thì ra là như vậy, cám ơn anh!”