Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Kiến thì thầm: “Anh Ngô, tôi nói rằng anh chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ông ta. Nếu lát nữa anh không chắc chắn thì cũng đừng nói thật, cứ bảo là có cơ hội trị khỏi”.

Ngô Bình cười bảo: “Yên tâm đi, không có bản lĩnh thì nào dám xông pha. Tôi đã đến đây thì sẽ có cách chữa khỏi cho ông ta thôi”.

Tiến vào cung điện, Ngô Bình liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh vô cùng ghen tị. Một người đàn ông da đen hơn năm mươi tuổi ngồi trên ghế da sư tử. Xung quanh ông ta là những người phụ nữ xinh đẹp với nhiều phong cách ăn mặc khác nhau. Có người đẹp của La Sát, người đẹp Gallia, cả người đẹp của Á châu nữa, với đủ màu da, tổng cộng là mười hai người.

Thần sắc của người đàn ông da đen không được tốt lắm, hơi cụp mắt xuống. Đến khi Ngô Bình bước vào, ông ta mới mở choàng mắt: “Chào anh Ngô, hoan nghênh anh ghé thăm”.

Đường Kiến đứng bên cạnh phiên dịch. Ngô Bình cười đáp: “Nghe nói sức khoẻ của tướng quân Wajih không được tốt. Tôi thông thạo y thuật nên mới đặc biệt ghé thăm tướng quân”.

Tướng quân Wajih cười nói: “Cảm ơn anh Ngô. Mời ngồi”.

Thấy Ngô Bình ngồi xuống, tướng quân Wajih mới cất lời: “Anh Ngô, từ lâu tôi đã nghe nói rằng y thuật của nước Viêm Long rất thần kỳ, nên vô cùng mong chờ. Anh biết đấy, tôi không may mắn mắc phải bệnh ung thư. Bác sĩ tốt nhất của Mễ nói rằng tôi sẽ không qua khỏi. Sự có mặt của anh đã thắp lên niềm hy vọng trong tôi”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, tôi đến đây chính vì muốn giúp tướng quân Wajih. Tôi có thể trị khỏi bệnh ung thư giúp tướng quân”.

Đôi mắt tướng quân Wajih sáng lên: “Thật sao, anh Ngô? Tôi có thể sống được bao lâu?”

Ngô Bình bật cười: “Nếu tôi ra tay, tướng quân ít nhất phải sống đến năm tám mươi tuổi”.

Tướng quân Wajih cả mừng: “Tốt, tốt quá rồi! Anh Ngô đáng kính, anh quả là phúc trời ban cho tôi!”

Ngô Bình cười đáp: “Việc nên làm. Tôi đến quý quốc vì muốn mua vài quặng bô xít. Không biết tướng quân có thể ưu đãi cho tôi không?”

Nghe anh bảo muốn mua quặng, tướng quân Wajih bèn cười nói: “Dĩ nhiên là không thành vấn đề. Quặng của tôi, bán cho ai mà chẳng được? Anh thích quặng nào, tôi sẽ bán ngay cho anh!”

Ngô Bình trả lời: “Không vội. Tôi sẽ châm cứu cho tướng quân trước để áp chế bệnh tình”.

Tướng quân Wajih vừa định đáp lời thì bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên cách đó không xa: “Lừa đảo! Đó là kẻ lừa đảo! Tướng quân Wajih chớ tin lời hắn!”

Người này đang nói tiếng Anh. Tiếng Anh của Ngô Bình cũng khá tốt nên anh có thể hiểu. Nghe vậy, anh bèn cau mày, nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Có ba người đang đứng ở khu vực nghỉ cách đó mười mấy mét, dẫn đầu là một gã da trắng cổ đỏ người Thổ Áo, chừng hơn bốn mươi tuổi.

Ngô Bình lạnh lùng đáp trả: “Con cháu của bọn lưu vong, quả nhiên rất vô phép!”

Gã Thổ Áo cáu tiết, vừa chỉ vào Ngô Bình vừa hét lên: “Chết tiệt! Mày dám ăn nói như thế với tao à, tao phải giết mày!”

Gã này rất hung tợn, lập tức rút khẩu súng lục ra chĩa vào Ngô Bình.

Tướng quân Wajih thất kinh. Ông ta còn đang đợi Ngô Bình cứu mạng, bèn lên tiếng: “Đừng nổ súng…”

Nhưng đã muộn, tiếng súng vang lên rồi.

Không ngờ Ngô Bình lại đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Anh biến thành dư ảnh, chớp mắt đã nhảy vọt mười mấy mét, xuất hiện ngay bên cạnh gã đàn ông Thổ Áo.

Gã Thổ Áo cả kinh, vừa định xoay họng súng thì cổ đã bị anh kẹp chặt và nhấc lên. Gã lập tức trở nên yếu ớt, mất kiểm soát đại tiểu tiện, hoảng sợ hét ầm lên: “Thả tao ra!”

“Rắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK