Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Cự Phong: "Quán chủ, những cao thủ như chúng tôi dù gì cũng là số ít, đa số binh lính đều dùng vũ khí. Đương nhiên, bọn họ cũng trải qua một vài khóa huấn luyện, nhưng dù sao tư chất cũng chỉ nhiêu đó, không thể trở thành cao thủ thật được. Vả lại, một số trận chiến quan trọng thì chúng tôi sẽ cử bộ đội đặc chủng ra chiến đấu với kẻ địch, thường thì thực lực của họ cũng không yếu. Nếu quán chủ tham gia vào quân Trấn Đông, chắc hẳn cũng sẽ bị phân đến đội đặc nhiệm đó".

Ngô Bình gật đầu: "Chuyện này để nói sau đi. Trước mắt, chúng ta phải thuận lợi tiếp quản võ trường Heisei đã".

Cậu gọi Trương Thần đến bảo Tần Cự Phong giúp đỡ cậu ta tiếp quản sản nghiệp và nhân viên của võ trường Heisei.

Ngô Bình cũng không ở không, bắt đầu tự hỏi nên soạn giáo án như thế nào. Trong khi cậu đang suy nghĩ thì trong đầu dần hiện ra một lượng lớn tri thức về trụ cột võ học vừa dễ học lại dễ hiểu. Hơn nữa, trông thì đơn giản, nhưng nội dung lại ẩn giấu từng nấc thang, phải học theo từng bước một. Cuối cùng có thể đi được bao xa thì phải xem tư chất và sự cố gắng của mỗi người. Đương nhiên, tư chất vẫn quan trọng hơn sự cố gắng, cố gắng quyết định có tiến bộ hay không, còn tư chất lại quyết định mức độ tiến bộ.

Vì thế, hôm đó Ngô Bình đã soạn xong giáo trình và cử người đi in thành sách rồi gửi bưu điện cho tất cả các học viên muốn theo học ở võ quán Liên Sơn.

Ngô Bình bận nguyên ngày cũng chưa kịp nghỉ ngơi, vừa mới tiếp nhận võ trường nên có rất nhiều chuyện cần làm. Chỉ riêng sản nghiệp đứng tên võ trường thôi đã nhiều đến nỗi khiến người ta giật mình.

Ngoài các chi nhánh thì võ trường Heisei còn đầu tư một lượng lớn tài sản cố định, tài sản tài chính. Những sản nghiệp ấy cộng lại có giá trị hơn cả một trăm hai mươi tỷ! Đây là chưa tính võ trường Heisei còn thua võ quán Liên Sơn một trăm tỷ nữa!

Đương nhiên, giá trị lớn nhất của võ trường là hơn triệu học viên online và mấy chục ngàn học viên offline. Hằng năm, những học viên đó đều có thể giúp võ quán Liên Sơn thu vào cả vài chục tỷ!

Ngoài ra, trong những học viên của võ trường Heisei cũng có khá nhiều con ông cháu cha, cậu ấm cô chiêu. Họ cũng là tài sản võ quán Liên Sơn.

Ngô Bình bận suối hai ngày cũng hơi phiền bèn giao mọi chuyện cho Trương Thần giải quyết.

Mấy ngày nay, Cổ Thanh Liên có gọi cậu, mong cậu đến nhà họ Cổ chơi. Ngô Bình vẫn chưa thể thoát khỏi kiếp trước, cuối cùng chiều hôm nay, cậu lại đi vào nhà họ Cố.

Trải qua chuyện lần trước, người nhà họ Cố đã hoàn toàn tôn thờ Ngô Bình, còn cực kỳ kính trọng cậu. Có điều, Ngô Bình lại chẳng muốn để ý đến họ mấy, chính là chán ở chung với Cổ Thanh Liên.

Ngô Bình nhớ tới mối làm ăn ở sòng bạc mà Hồ Dật Chi nhắc tới bèn hỏi Cổ Thanh Liên: "Thanh Liên, nhà nào có mối làm ăn sòng bạc lớn nhất ở tỉnh Giang Nam này?"

Cổ Thanh Liên: "Muốn nói ai lớn nhất thì phải kể đến nhà họ Không. Nhà họ Không chiếm ít nhất 40% các sòng bạc của cả Giang Nam. Đương nhiên, nhà họ Cổ tôi cũng có một ít, nhưng chỉ chiếm 1 đến 2%, hoàn toàn không thể so sánh với họ".

Ngô Bình không khỏi hâm mộ: "40% mối làm ăn của cả tỉnh Giang Nam thì một năm phải kiếm được biết bao nhiêu trời".

Cổ Thanh Liên cười nói: "Hàng năm ít nhất cũng kiếm lời hơn trăm tỷ".

Ngô Bình: "Lũng đoạn giới làm ăn đúng là kiếm được tiền".

Cổ Thanh Liên: "Đúng vậy. Tựa như cây thuốc lá, dược phẩm đều cần có giấy phép kinh doanh, không có mối quan hệ và ô dù là không thể nào làm lớn được".

Cổ Thanh Liên hỏi: "Nhóc con, sao cậu bỗng dưng hỏi cái này, lẽ nào tính làm nghề này à?"

Ngô Bình: "Có suy nghĩ thôi. Đợi tôi tìm hiểu kỹ rồi lại nói với chị".

Cậu nán lại nhà họ Cổ một ngày, hôm sau bèn về nhà. Giờ Ngô Bình bắt buộc phải về vì cuộc thi đấu bóng rổ sắp bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK