Gọi món xong, Diệp Huyền xem điện thoại rồi nói: “Tiền bối à, ông nội đệ tử nghe nói tiền bối đang có mặt nên bảo rằng sẽ đến đây ngay”.
Diệp Thiên Tông đang rảnh rỗi ở nhà, không có việc gì làm. Ông ấy cũng nhớ Ngô Bình nên muốn đến gặp anh.
Ngô Bình nói: “Ừ, cũng lâu rồi tôi chưa gặp sư huynh”.
Chẳng bao lâu sau, các món ăn vừa được bưng ra bàn, Diệp Huyền lại nhận được điện thoại. Ngô Bình nghe rất rõ bên kia đầu dây là một giọng lạ: “Chào anh, cho hỏi đây là số điện thoại của người nhà anh phải không?”
Diệp Huyền cau mày: “Đây là số của ông nội tôi. Anh là ai?”
Người nọ đáp: “Ông nội anh ngất ở vệ đường. Tôi đã kiểm tra, hình như ông ấy không còn thở nữa. Anh mau đến đây đi. À, tôi đã gọi cấp cứu rồi…”
Diệp Huyền không còn nghe bất cứ từ nào sau đó nữa. Anh ta đứng bật dậy rồi lao ra ngoài.
Ngô Bình giật lấy điện thoại, hỏi người gọi điện: “Xin hỏi ông ấy đang ở đâu?”
Đối phương nhắn vị trí. Cả hai vừa ra khỏi cửa đã bay lên trời.
Vài phút sau, hai người đáp xuống chính giữa một con ngõ nhỏ, đám đông đang vây quanh nơi đó và xì xào bàn tán.
Ngô Bình tách khỏi đám người, nhìn thấy Diệp Thiên Tông đang dựa vào tường, máu đen chảy ra từ khoé miệng. Anh bắt mạch, thấy ông ấy đã chết!
“Sư huynh!”, Ngô Bình vừa bàng hoàng vừa phẫn nộ, tóc nổ tung từng sợi một, bộ dạng đáng sợ vô cùng.
Diệp Huyền nhào vào lòng Diệp Thiên Tông mà gào khóc nức nở, đau đớn.
Ngô Bình khẽ khàng lên tiếng: “Mọi người lùi ra”.
Những người xung quanh như thể bị thôi miên, lần lượt rời khỏi con ngõ. Không gian yên tĩnh hắn.
Hai tay Ngô Bình làm một động tác, đọc một đoạn chú khó hiểu, đồng thời thắp sáng đèn dẫn hồn. Vài phút sau, anh ngửa mặt gào to: “Tên hung thủ khốn kiếp, dám bắt mất hồn phách của sư huynh. Tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”
Diệp Huyền khóc thảm thiết hơn: “Tiền bối nói rằng hồn của ông nội cũng bị hung thủ bắt mất rồi ư?”
Ngô Bình đấm mạnh xuống đất, mặt đất liền rung chuyển, đá cũng vỡ vụn. Anh bày ra năm đồng tiền phép để bói. Một lát sau, có bốn lớp hư ảnh xuất hiện giữa không trung. Anh nhìn xong bèn lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, trông chừng thân xác của ông nội anh. Tôi đi rồi về!”
“Ầm!”
Mặt đất chấn động, đất dưới chân Ngô Bình lún thêm mấy chục xen-ti-mét, để lại hai dấu chân rất sâu. Ngô Bình đã bay lên trời, đuổi theo hung thủ.
Thời gian hung thủ sát hại Diệp Thiên Tông chưa đến mười phút, chạy chưa quá xa!
Trên núi đất cách mười dặm về phía Tây, có một ngôi miếu thổ địa đã lâu không được tu bổ. Ở nơi này không có hương khói, miếu đã sụp một nửa, bình thường hay có mèo chó hoang ngủ lại.
Đột nhiên, một lão ăn mày và một đạo sĩ cao gầy sóng vai bước vào miếu. Lão ăn mày cũng không ngại miếu dơ bẩn, ngồi phịch xuống đất, sau đó mở hồ lô ra rồi nhấp một ngụm rượu.
Đạo sĩ cao gầy lấy một tấm đệm ra, cuộn áo choàng lại rồi ngồi lên.
Lão ăn mày cười hề hề: “Vận số tốt thật, giữa đường lớn mà lại gặp được một con cừu béo, tuy hơi cao tuổi nhưng thần hồn rất mạnh”.
Đạo sĩ cao gầy mới bảo: “Hoa Tử à, hình như tôi biết người này. Đó từng là người đứng đầu Thần Võ Ti đấy, làm sao tôi dám động vào ông ta?”